Ăn Mày Tu Tiên

Chương 303: Thả tôi ra!



Chỉ trong nháy mắt, gió bão vần vũ, tiếng sấm xé toạc không trung nổi lên khắp Tokyo.

Bát Kỳ Đại Xà phải chịu đựng áp lực này, rít lên giận dữ.

"Tử Vong Thẩm Phán!"

Mười sáu con mắt đồng loạt bắn ra những tia sáng đen lòm, ầm ầm nổ tung. Tấm chắn màu xám vẫn luôn che chắn cho Tiểu Kha.

Đòn công kích của con cự xà lập tức bị tấm chắn chặn lại, cuối cùng tiêu tán trong không trung.

"Trảm Âm Dương!"

Ngón tay mập mạp nhỏ bé tạo thành hình trụ.

Gió ngừng, kiếm rơi.

Bát Kỳ Đại Xà hoảng sợ nhìn quanh bốn phía.

Qua một lúc lâu, nó vẫn bình yên vô sự, chẳng có chuyện gì xảy ra. Nó bèn ngẩng đầu lên, cất tiếng cười chế giễu.

"Bản thần còn tưởng mày có phép gì, hóa ra đòn tấn công của mày là thế đấy à?"

"Ha ha ha...

Bỗng có thứ gì đó đột ngột biến đổi, mặt đất dưới chân Tiểu Kha bắt đầu xuất hiện một vết nứt, nhanh chóng lan về phía trước.

Con ngươi của Bát Kỳ Đại Xà hơi co lại, sợ hãi nhìn về vết nứt trên mặt đất đã xuất hiện ngay trước mặt nó từ khi nào.

"Không!"

Trước khi thanh kiếm tiếp đất, thế mới lại xuất hiện.

Trời đất bỗng sáng tối bất chợt, như thể đang có sự lưu chuyển giữa mặt trời và mặt trăng, âm dương hỗn loạn.

Ánh kiếm ngàn trượng nổ bùng.

Bát Kỳ Đại Xà rít gào trong tuyệt vọng, cơ thể vốn dài trăm trượng của nó bị ánh kiếm xâu xé nuốt chửng, hóa thành hư vô.

Núi Phú Sĩ cách đó bảy mươi km bị một kiếm này bổ đôi, khiến ngọn núi nổ ầm, những tảng đá khổng lồ lăn xuống ngổn ngang.

Ánh kiếm ngưng tụ vẫn chưa tiêu tan, tiếp tục lao về phía trước, bổ dọc con đường mà nó đi qua...

Kiếm khí tung hoành ba ngàn dặm,

Một kiếm đóng băng mười chín châu(*)!

(*) châu: đơn vị hành chính thời xưa, tương đương với tỉnh hoặc trên tỉnh. Nội thành Tokyo, mọi người đều hít một hơi thật sâu.

Vậy mà bản thân lại có cơ hội chứng kiến đòn tấn công long trời lở đất như thế này!

Trên chín tầng không trung, mây đen vẫn chưa tiêu tán mà càng thêm u ám dày đặc.

Một cảm giác áp lực tối cao tập trung đè nặng vào Tiểu Kha, như thể muốn giết chết cậu.

Âm ầm ầm...

Sấm sét ánh tím nặng ngàn cân lao về phía Tiểu Kha.

"Lôi kiếp Ngưng Nguyên Cảnh à?”

Tiểu Kha vươn tay đỡ ánh sét tím, hừ lạnh.

"Đã ra tay phá vỡ lẽ trời, sao còn dám trái nghịch với bổn đế?"

"Thả tôi ra!"

Cậu giơ tay vung thanh kiếm lên trời cao.

'Tâng tầng lớp lớp mây dày nặng ban đầu đột nhiên tiêu tán, đất trời lại khôi phục sự yên tĩnh ban đầu.

Tiểu Kha không nhìn nữa, bóng người sau lưng cũng theo gió bay đi. "Thật đáng tiếc..."

Một tiếng than nhẹ vang lên, người kia lập tức biến mất.

Trên đường, Tiểu Hắc cống Vương Văn Nhã chạy về hướng nội thành.

Đúng lúc Tiểu Hắc còn đang tự hỏi làm cách nào để nịnh nọt chủ nhân này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt nó.

Tiểu Hắn liếc mắt nhìn một cái đã nhận ra đây là chủ nhân của mình.

Miệng nó nở nụ cười toe toét, vui vẻ phe phẩy đuôi đi về phía trước.

"Ủa? Tại sao vẫn còn một con yêu thú cấp một ở đây vậy nhỉ?"