Ăn Mày Tu Tiên

Chương 306: Mình đang ở nhà sao?



Trong lòng cô ấy cảm thấy rất bối Nhưng tất cả những điều này đều phải hỏi lại ngay khi em trai tỉnh lại. Khi tỉnh táo trở lại, Vương Văn Nhã lấy điện thoại di động ra gọi điện. Bíp —

“Cô bảy, chị và em trai đang ở bệnh viện Sakura ở Tokyo”

“Bây giờ, em trai đang hôn mê, em đi một chuyến đến đón bọn chị.”

Giọng của Vương Tư Kỳ ở đầu bên kia điện thoại lạnh nhạt, qua điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của cô ấy.

“Tiểu Kha bị thương rồi sao?” “Ai làm em của em trở nên thế này!” Vương Văn Nhã giải thích một chút về tình trạng của Tiểu Kha.

Biết được em trai không có gì lo ngại, giọng điệu của Vương Tư Kỳ mới dịu xuống một chút.

“Được, bây giờ em chạy đến đó ngay.” Cúp máy.

Vương Văn Nhã chống cằm, ghé vào bên người em trai, cứ yên lặng nhìn cậu chăm chú.

Mặt trời lặn ở phía Tây, ánh trăng treo đầu cành cây.

Cô y tá bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở Vương Văn Nhã lên giường nghỉ ngơi. Cô ấy xua tay từ chối, vẫn ngồi canh giữ em trai ở bên giường như cũ.

Sáng sớm hôm sau.

Đám người nhà họ Vương vội vàng chạy đến bệnh viện.

Vương Văn Nhã nhanh chóng hoàn thành thủ tục xuất viện, theo người nhà rời khỏi bệnh viện...

Lúc này Tiểu Kha đang ở trong một thế giới màu vàng. Cậu tỉnh dậy nhìn khắp nơi, nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Nhìn thật quen nha”

“Mình đang ở trong bụng con rắn xấu xa sao?”

Trong khi cậu đang đi lại khắp nơi, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.

“Đồ đệ ngoan ~ ” Đồng tử của Tiểu Kha run lên, hơi không dám tin. Cậu nhìn lại theo hướng phát ra tiếng.

Chỉ thấy một người đàn ông đẹp trai đang mặc chiếc áo choàng màu đen trang trọng lơ lửng giữa trời.

“Sư phụ!”

Tiểu Kha phấn khích nhảy lên.

“Không phải sư phụ nói muốn đi sao, sao con có thể gặp sư phụ được chứ?”

Người đàn ông mặc áo choàng màu đen duỗi ngón tay, một tia sáng vàng nâng Tiểu Kha bay đến trước mặt ông ấy.

“Đây là sợi thần niệm cuối cùng sư phụ để lại, không nghĩ tới lại bị một con sâu nhỏ cướp mất.”

Tiểu Kha kinh ngạc há miệng, sau đó ánh mắt u ám đi. “Sư phụ, tên rắn xấu xa ăn tươi con vậy có phải con đã chết rồi không ạ?” “Con sẽ không còn được gặp ba mẹ, và các chị nữa.”

Nói xong, Tiểu Kha tủi thân cúi thấp đầu, từ khóe mắt chảy ra một hàng nước mắt.

Người đàn ông mặc choàng đen cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cậu.

“Đồ đệ ngốc, con vẫn chưa có chết.”

Tiểu Kha lập tức ngừng khóc, ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

“Lần này có vi sư ra tay, con mới không bị nát trong bụng rắn.” “Nhưng con đường sau này, sư phụ sẽ không giúp con được nữa.” Người đàn ông mặc choàng đen khẽ thở dài.

“Sợi thần niệm cuối cùng của vi sư sắp biến mất.”

“Bây giờ, vi sư sẽ truyền cho con mấy bộ công pháp tự vệ.”

Vẻ mặt Tiểu Kha hốt hoảng, không nghĩ rằng mới được gặp sư phụ liền phải chia xa.

Cậu không hi vọng sư phụ rời đi.

Khóe miệng của người đàn ông mặc áo choàng đen nhếch lên, chỉ một điểm vào ngay mi tâm của Tiểu Kha.

Lượng lớn ký ức về công pháp hiện ra trong tâm trí của Tiểu Kha. “Đứa nhóc này, sau này phải tu hành cho tốt, sớm ngày vượt qua vi sư ~ “

Người đàn ông mặc áo choàng đen mỉm cười ôn hòa, cả người hóa thành lưu quang rồi từ từ tan biến đi.

Khi Tiểu Kha kịp phản ứng lại, ngay lập tức mở miệng hỏi thăm.

“Sư phụ, con có thể tu luyện với các chị được không?”

Hiện giờ sư-phụ hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại mình cậu trong không gian. “Nếu như sư phụ không đồng ý, thì trả lời ngay cho Tiểu Kha nha.”

Tiểu Kha giơ bàn tay mập mạp lên dụi mắt.

Cậu ngồi dậy, kinh ngạc liếc nhìn quanh phòng một lượt.

“Đây là... phòng của mình mà?”

“Mình đang ở nhà sao?”