Ăn Mày Tu Tiên

Chương 309: Vương Tư Kỳ đi về biệt thự



Tiểu Kha đưa ngón tay trắng mềm ra, chỉ vào ngực của bà ta.

“Nếu còn không lấy ra, có thể sẽ bị bệnh đấy.”

Tất cả mọi người đều sửng sốt, sắc mặt Lữ Thiến xám ngắt, cơ thể khế run lên.

Người khác có thể không rõ nguyên nhân, nhưng trong lòng bà ta vô cùng rõ ràng.

Mấy năm nay da của bà ta càng ngày càng kém, chồng bà ta cũng hoàn toàn phớt lờ bà ta, thậm chí còn liếc mắt đưa tình với người phụ nữ khác.

Vì vậy bà ta mấy lần lén chạy đi thẩm mỹ.

Đặc biệt là vùng ngực, vì để cho ngực trông càng đầy đặn, bà ta còn đặc biệt thêm cả túi độn ngực vào...

Vậy mà bây giờ lại bị một đứa con nít âm thầm vạch trần, khiến bà ta xấu hổ muốn chết.

“Nhãi ranh, mày còn dám mắng tao, quả nhiên là di truyền từ dòng máu tiện nhân của mẹ mày.”

Vừa dứt lời, cả phòng khách lập tức chìm vào im lặng.

Vương Anh trầm mặt bước lên phía trước, khí thế như dời non lấp biển. Chát!

Một tiếng tát giòn giã vang lên, đánh cho Lữ Thiến ù cả tai.

“Bà chẳng qua chỉ là người nhà họ Vương ở Kinh Đô, chẳng liên quan gì đến chúng tôi cả.”

“Nếu còn nói bậy lần nữa, thì kết cục của bà sẽ rất thảm đấy.”

Vương Nhạc Hạo chép miệng, muốn trách mắng con gái, nhưng lại không nói ra lời.

Trong lòng ông ấy đột nhiên cảm thấy sảng khoái.

Nếu không phải từ nhỏ cha đã dạy đã là người đàn ông thì không được đánh phụ nữ, thì ông ấy cũng muốn tát cho bà ta một cái.

Lữ Thiến ôm khuôn mặt nóng rát của mình, sững sờ tại chỗ. Tiểu Kha khế thở dài, bất lực mở bàn tay nhỏ ra.

Rõ ràng những gì cậu nói đều là sự thật, ngực của bà cô này đã sinh ra mầm bệnh rồi.

Đoán chừng hai tháng nữa, sẽ chuyển biến thành ung thư.

Đến lúc đó mới tiến hành điều trị thì cũng đã muộn rồi.

Chỉ có thể... cắt bỏ thôi ~

Vương Văn Nhã ôm em trai vào lòng, dịu dàng nói.

“Em trai, các chị dẫn em ra ngoài chơi nhé.”

Bây giờ cô ấy không muốn để em trai tiếp tục ở lại đây.

Một lát nữa người phụ nữ đó phát điên, nhất định lại nói mấy lời săng bậy. Tiểu Kha vui vẻ vỗ bàn tay nhỏ.

“Được ạ.”

Mấy cô gái không tiếp tục để ý tới hai người bên trong phòng khách, vây quanh Tiểu Kha đi ra ngoài

Rầm!

Cửa lớn biệt thự đóng lại, bên trong chỉ còn Vương Nhạc Hạo, Lữ Thiến và một vài cô hầu gái.

Khi mấy cô gái vừa ra khỏi cửa, thì có một luồng khí lạnh thổi về phía bọn họ.

Khi ở trong phòng khách không cảm thấy lạnh, vừa ra khỏi cửa mới phát hiện đêm hôm qua nhiệt độ đã hạ xuống rất nhiều.

“Em trai, mau quàng khăn lên, hôm nay lạnh lắm đấy.”

Vương Doanh Doanh lấy ra một chiếc khăn quàng cổ màu trắng tinh xảo từ trong túi xách, bên trên còn thêu nhân vật họa hình đáng yêu.

Vương Lạc Lạc nhận lấy khăn quàng, nhẹ nhàng quấn quanh cổ em trai. “Oa, gió lớn quá.”

Cây lớn bị gió thổi lắc lư không ngừng, những chiếc lá vàng rơi rụng xuống đất, mặt đất đã phủ một tầng lá khô vừa dày vừa ẩm ướt.


“Ài ~ sao lại mưa cơ chứ, đáng ghét thật đấ

Tiểu Kha chớp mắt, trừng mắt nhìn mây đen trên bầu trời. “Em không thích trời mưa.”

Vương Doanh Doanh nghi hoặc hỏi.

“Tại sao vậy, em trai cảm thấy trời mưa chơi không vui hay sao?”