Ăn No Sao

Chương 31



Ngôn Gia Hứa không biết Thẩm Tinh Lê làm sao gây ra loại chuyện này, trong ấn tượng của anh, cô vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn. Chỉ là hôm nay không biết thế nào, trừng mắt lạnh lùng nhìn anh, giống như đi đòi nợ. Một phút trước còn giống như một con mèo con hoang dã chạy bên ngoài, gan rất lớn, xông tới, toàn thân đều là gai, anh đang muốn dỗ cô mà.

Lần này ngược lại tốt rồi, trong nháy mắt lại ngoan ngoãn nghe lời.

Nói như thế nào nhỉ? Còn mang theo một chút ý tứ chân chó lấy lòng, một đôi mắt to ngập nước, viết bốn chữ "tha cho em đi"....

Mọi người đều nói trời tháng bảy, mặt em bé*, cũng chính là cô rồi. (*: Có nghĩa là nói đổi là đổi, không lường trước được, giống như em bé, không biết lúc nào nó khóc lúc nào nó cười.)

Nhưng bây giờ trước tiên mặc kệ chuyện này.

Hiện tại Thẩm Tinh Lê khoác lác quá mức rồi, Ngôn Gia Hứa suy đoán tình cảnh trước mắt này là thế ba chân vạc, có quan hệ quan trọng với hai cô gái còn lại.

Tuổi dậy thì à, ai cũng trải qua.

Anh đã sớm chứng kiến quan hệ cường hãn giữa nữ sinh với nhau.

Lúc ấy Ngôn Gia Hứa lên cao trung, ngoại trừ kề vai sát cánh với các nam sinh, cấu kết với nhau làm việc xấu đá cầu chơi game thì trước mặt con gái chính là cái chày gỗ, nhưng không trở ngại yêu khí trong mắt anh phân tán khắp nơi.

Nữ sinh vì Ngôn Gia Hứa mà đánh nhau, lúc nghiêm trọng còn chọc đến phòng giáo vụ, lúc đó Ngôn Gia Hứa đã được chứng kiến, con gái nổi giận, quả thật là như phản ứng hạt nhân.

Người này ngược lại tốt rồi, làm như không liên quan đến mình. Các cô gái ở trong nhà vệ sinh bởi vì chuyện ai mới là "Chính cung của Ngôn Gia Hứa" "tiện tì như mày đừng thò một chân vào" mà đánh nhay, tình thế náo động lớn đến mức phải gọi phụ huynh đến.

Kết quả Ngôn Gia Hứa đeo cặp sách, leo lên xe đạp của anh, nhẹ nhàng một câu: "Xin lỗi, tôi không biết bọn họ." Sau đó rời đi, ngay cả cửa văn phòng cũng không vào.

Dưới trời chiều, áo thun vận động màu trắng rộng rãi của thiếu niên cản gió thổi mà bay lên, người khuyên giải đứng tại chỗ lờ mờ, trong lòng cảm thán: Tên tiểu tư này rất có hơi trở tra nam.

Thích cái chày gỗ này có tác dụng gì?

Ai gặp phải anh thì người đó không may.

Về sau Tống Vũ liền trêu chọc Ngôn Gia Hứa chính là một tiểu súc sinh ra vẻ nghiêm trang.

Lên đại học, học nghiên cứu, anh dĩ nhiên chính là một lão súc sinh.

Nhưng có một câu thành ngữ nói rằng: Đại trí nhược ngu. (Người tài vẻ ngoài đần độn.)

Thiếu niên nhìn có vẻ ngây ngô, thật ra đều hiểu.

Ngôn Gia Hứa bỏ ra không đến nửa phút đã đoán được, là Thẩm Tinh Lê ở trong trường nói với bạn học về mình, cuối cùng sinh ra mâu thuẫn.

Con trai tham gia vào chuyện của con gái có vẻ không có phẩm chất, người lớn tham gia vào chuyện của trẻ con cũng là như vậy.

Nhưng lại không thể không cho cô bé nhà mình thể diện được.

Ai bảo Thẩm Tinh Lê tự mình khoác lác quá chứ? Anh vì dỗ cô nên chỉ có thể ôm vào người mình.

*

Ngôn Gia Hứa vừa nói như vậy, tỏ ra Thẩm Tinh Lê cực kỳ vô tội ngây thơ, Lăng Kỷ Hàm cũng không có cách nào "vạch trần" vẻ mặt ngụy trang của cô. Cô ta ở trước mặt Ngôn Gia Hứa gật gật đầu, lễ phép nói: "A, là như vậy à."

Không nói câu tiếp theo.

Rất nhanh, cô ta đi về phía trạm tàu điện ngầm.

Lưu Châu Châu ngây ngốc nhìn Ngôn Gia Hứa một lúc, nói giống như kẻ ngủ: "Anh ơi chào anh, em tên Lưu Châu Châu, là người bạn tốt nhất của Tinh Tinh, năm nay mười sáu tuổi, thân cao 162, thể trọng 98*, thành tích học tập của em xếp thứ ba của lớp..." (*: Ở Trung Quốc dùng đơn vị đo lường cân nặng là cân, 1 cân Trung Quốc = 596,8g Việt Nam)

Thẩm Tinh Lê véo cô ấy một cái, cái người này mới "ngao" lên một tiếng.

Thẩm Tinh Lê dùng ánh mắt hỏi cô ấy: "Cậu làm gì vậy?"

Lưu Châu Châu trả lời: "Đây không phải là nhìn thấy trai đẹp nên kích động sao, phản xạ có điều kiện muốn tự giới thiệu một phen, dù sao thì tớ ưu tú như vậy, nói không chừng thật sự có cơ hội...."

Thẩm Tinh Lê bó tay rồi, cô ấy không phải muốn có cơ hội yêu đương với Ngôn Gia Hứa, là muốn đánh bại Hoàng Tịnh Di.

Ngôn Gia Hứa dường như không kiên nhẫn được nữa, lên tiếng nhắc nhở: "Đi thôi."

Hai cô gái nhỏ lúc này mới kết thúc thần giao, xe buýt của Em gái heo đúng lúc tới, cô ấy lên xe rời đi.

Mà Thẩm Tinh Lê ngẩng đầu nhìn Ngôn Gia Hứa, lại khôi phục dáng vẻ hẹp hòi, ngón tay Ngôn Gia Hứa chọt một cái, cái vẻ mặt lập tức rớt xuống, cô gái nhỏ không nhịn được "phụt" bật cười.

Ngôn Gia Hứa không cười theo cô, ngược lại khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc, lúc này người ngoài đều đi rồi, anh phải đóng cửa để dạy dỗ thôi.

"Khoác lác cái gì, nói cho anh nghe một chút." Anh từ trên cao nhìn xuống, biết rõ còn cố hỏi.

Thẩm Tinh Lê cũng không thể tránh né, đành phải nói: "Bịa đặt cho anh một bạn gái."

Ngôn Gia Hứa: ".... Anh thật sự là cảm ơn em." Anh đưa tay lấy kính mắt trên sống mũi xuống, ngón tay vuốt ve gọng kính, một lúc sau, trực tiếp cắm lên trên khuôn mặt cô, hai phần ba khuôn mặt đều bị che lại.

Anh cười lạnh: "Em thế nào lại tự mình gây họa còn không biết xấu hổ mà tức giận?"

Anh không mù, nhìn ra được cô gái nhỏ có hờn giận.

Thẩm Tinh Lê không lên tiếng, đứng tại chỗ một lúc, có thể ngửi thấy được hơi thở của anh bên trên kính râm, muốn tới nắm lấy áo anh cầu xin tha thứ. Ngôn Gia Hứa không để cô chạm vào, trực tiếp mở cửa xe nhét cô vào.

"Nào, chúng ta ở trên xe trò chuyện một chút."

Thẩm Tinh Lê bị trận thế của anh dọa sợ rồi, một năm một mười nói cho anh nghe chuyện đã xảy ra, ngoài miệng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Bạn học của em đều vị thành niên, không thể yêu đương được. Em đương nhiên phải giúp bọn họ cắt đứt ý nghĩ này. Anh cũng đừng phạm tội."

Ngôn Gia Hứa lái xe nghiêng đầu nhìn Thẩm Tinh Lê, cười nói: "Nói như vậy anh còn phải cảm ơn em, cho anh cơ hội làm người."

"Cảm ơn thì cũng không cần, không phải anh đang cùng em đi thăm chị họ sao."

"...." Anh giương khóe miệng cười lạnh một phen, chắc chắn nói: "Còn gì nữa? Em bịa chuyện không phải chỉ những thứ này."

Thẩm Tinh Lê thừa nhận: "Được rồi, còn có bạn gái anh tên là Thiện Vi Vi."

Ngôn Gia Hứa sững sờ, điểm này anh không nghĩ tới, cô bịa chuyện ngược lại đầy đủ, nhưng mà cái tên này anh đã sớm quên rồi.

Cũng không biết anh làm sao, miệng bỗng nhiên thốt ra một câu: "Em hy vọng bạn gái của anh là Thiện Vi Vi?"

"Không không không." Thẩm Tinh lê vội nói: "Không phải."

"Vậy thì thế nào?"

"Em hy vọng anh không có bạn gái."

"Lòng dạ con gái thật là đủ xấu xa." Anh nhàn nhạt bình tĩnh, vẫn là giọng điệu trêu chọc.

Thẩm Tinh Lê nói: "Em nói đùa thôi, anh muốn yêu đương với Thẩm Vi Vi sao? Vậy thì đi yêu đi." Ánh mắt cô chân thành nhìn anh: "Thật đó."

"Ừm." giọng điệu của anh nhàn nhạt: "Anh không muốn yêu đương với cô ấy."

"Vì sao?" Cô thốt ra.

Ngôn Gia Hứa liếc nhìn cô một cái, hỏi lại: "Em nói xem là vì sao?"

"Chuyện này em nào biết được?"

Người nào đó gian trá cười cười: "Có người không cho anh yêu đương."

Ai vô nhân đạo như thế! Thẩm Tinh Lê: "Ôi chao, thật là xấu xa."

"Là rất xấu." Anh nói, khẽ thở dài một cái: "Được rồi, không đến cái người bại hoại đó nữa."

Thẩm Tinh Lê nghiêng đầu cho anh nhìn dáng vẻ mình mang kính râm, hỏi: "Như thế này có tàn khốc không?"

"Ừm." anh nhàn nhạt đáp lại: "Mua cho em thêm một cái đàn nhị và một cái bát, có thể trực tiếp ra đường kiếm tiền rồi, rất tốt."

Thẩm Tinh Lê: "...."

.....

Trời chiều chạng vạng tối vẫn chói mắt như cũ, Thẩm Tinh Lê lấy kính râm xuống đưa cho anh.

Ngôn Gia Hứa nói: "Đeo giúp anh." Anh giương cằm lên.

Thẩm Tinh Lê đến gần, lúc mang đeo kính râm cho anh, đầu ngón tay đụng phải sống mũi cao thẳng như chân núi của anh, cứng rắn, cô nhanh chóng lấy tay ra, nhưng xúc cảm nơi đầu ngón tay vẫn còn đó.

*

Nhà của Thẩm Linh Kiều vẫn ở tiểu khu cũ, Ngôn Gia Hứa đi xe vào cũng không cần đăng ký.

Nhưng đến dưới lầu lại phiền phức rồi, cô chỉ nghĩ đến việc tới nhưng không nghĩ đến việc làm sao để vào, bởi vì thím đã khóa cửa chống trộm bên ngoài lại, Thẩm Linh Kiều có chìa khóa ở bên trong cũng không mở được.

May mắn nhà của cô ấy ở lầu hai, có thể đứng dưới lầu trực tiếp trao đổi với cô ấy.

Nhưng nói chuyện phải rống lên như thế cũng rất kỳ quái, huống hồ Thẩm Tinh Lê còn muốn đưa đồ ăn trong cặp sách cho cô ấy.

Thẩm Tinh Lê nói: "Chị ném chìa khóa ra đi, em mở cửa."

Thẩm Linh Kiều bị nhốt trong thời gian dài, đầu óc trong nháy mắt không dùng được, thẳng tắp ném xuống lầu, không tới được tay Thẩm Tinh Lê mà trực tiếp rơi lên trên cây táo trong sân nhà người ta, lảo đà lảo đảo.

Thẩm Tinh Lê: "..."

Cô không nhịn được mà ở trong lòng mắng chị họ, chị ngốc à?

Thẩm Linh Kiều cúi thấp đầu xin lỗi: "Ngại quá."

Ở lầu một là một đôi vợ chồng già, ông cụ đi ra ngoài mua thức ăn, bà cụ ở nhà một mình, nhưng mà bị chứng si ngốc lớn tuổi, Thẩm Tinh Lê thương lượng với bà nửa ngày bà cũng không đồng ý để cho cô vào sân lấy chìa khóa.

Cô chỉ có thể ở bên ngoài với tay. Nhưng cánh tay cô nhỏ ngắn, trước người là một lùm cây, sống chết cũng không với tới. Cô nhìn Ngôn Gia Hứa: "Anh có thể ------"

Ngôn Gia Hứa bình tĩnh từ chối cô: "Anh không thể."

"Đừng nhỏ mọn như vậy mà, cũng đã cùng em tới rồi."

Chỉ là hàng rào quá dày, tay của anh cũng không duỗi vào được, không phải là không đồng ý giúp.

Huống hồ bảo anh bò vào như chó, đối với lão súc sinh mà nói thì có chút khó khăn. Dù sao chuyện này cũng quá không có hình tượng. Nếu như bây giờ không lấy được chìa khóa thì chỉ có thể chờ ông cụ về lấy giúp bọn họ, nhưng lúc đó thím cũng về rồi.

Thẩm Tinh Lê không muốn huyên náo gió tanh mưa máu.

Không còn cách nào, cô chỉ có thể lần nữa cầu xin Ngôn Gia Hứa: "Em thật sự rất nhẹ."

Hả? Người nào đó nhíu nhíu mày, không giống với tưởng tượng của anh cho lắm.

Cô bé duỗi hai cánh tay ra, là ý tứ muốn ôm: "Anh ôm em một chút, để em với tới là được rồi, em thật sự rất nhẹ." Cô không ngừng cường điệu.

Cô nói: "Anh ôm thử một chút là biết."

Yết hầu người nào đó cuộn xuống, nghĩ thầm, anh biết.

Không phải là chưa từng ôm.

Chuyện này không có gì khó khăn.

Thế là anh dùng một tay ôm vòng eo nhỏ của cô gái dễ như trở bà tay, lúc da thịt dính vào nhau, anh có thể ngửi thấy được hơi thở nhàn nhạt trên người cô, ấm áp, thơm nhàn nhạt. Lúc chân Thẩm Tinh Lê rời mặt đất cũng bỗng nhiên ý thức được, thật ra để anh ôm cũng không phải là một ý kiến hay.

Lúc anh ôm eo, cánh tay của anh vừa tới gần trước phần ngực mềm mại của cô.

Thật sự, rất gần.

"Nghĩ gì thế?" Ngôn Gia Hứa gõ đầu cô một cái: "Nhanh lấy chìa khóa đi, tay anh mỏi."

Thẩm Tinh Lê luôn mồm vâng dạ được được được, lập tức lấy được.

Nói tóm lại, tất cả những chuyện này là Thẩm Linh Kiều tạo thành, bây giờ cô muốn đánh chết chị họ.

*

Ngôn Gia Hứa không vào, anh ngồi trong xe chờ Thẩm Tinh Lê, nhắc nhở cô: "Năm giờ ra." Lúc đó thím cũng sắp tan làm trở về.

"Vâng."

Mặc dù vừa rồi rất muốn mắng chị họ, nhưng thật sự nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của chị ấy bị nhốt trong nhà, Thẩm Tinh Lê vẫn buồn rầu muốn khóc.

Kiều Kiều ngược lại không có cảm giác gì: "Chỉ là quá nhàm chán, mỗi ngày chính là ăn uống ngủ nghỉ xem TV, hoặc là ở trong phòng luyện tập một chút."

Thẩm Tinh Lê nói: "Buổi tối em nói với bà nội một chút, để bà đến khuyên thím."

"Ừm."

Thẩm Tinh Lê lại hỏi: "Nhưng chị phạm phải chuyện gì để thím nhẫn tâm như vậy."

Thẩm Linh Kiều lộ ra vẻ khó xử: "Tinh Tinh em đừng hỏi nữa được không? Chị thật sự không muốn nói."

Thẩm Tinh Lê tôn trọng việc riêng tư của cô ấy, không còn hỏi nữa.

Thẩm Tinh Kiều nói: "Tinh Tinh em có thể đến thăm chị thật là quá tốt rồi."

Thẩm Tinh Lê nói: "Nhưng mười phút nữa em phải đi, bởi vì mẹ chị sắp về rồi, nhìn thấy em thím sẽ đánh người, em thật sự rất sợ thím."

Thẩm Linh Kiều có lỗi hỏi: "Sau đó em có đi bệnh viện không? Tay có vấn đề gì không?"

"Đã mấy tháng rồi, đã sớm không sao rồi."

Hai chị em trò chuyện một lúc.

Vừa rồi Thẩm Linh Kiều nhìn thấy Ngôn Gia Hứa đi với Thẩm Tinh Lê, cô rất hâm mộ Tinh Tinh có thể có được một người bạn tốt như vậy, cô nói: "Lúc nhỏ cảm thấy con một rất tốt, không ai tranh đồ với chị, nhưng bây giờ cảm thấy hình như có anh em trai cũng rất tốt."

Thẩm Tinh Lê không muốn phá vỡ ảo tưởng của Thẩm Linh Kiều, nhưng sự thật không phải như vậy.

Ngôn Gia Hứa không phải là anh trai ruột của cô.

Em trai ruột cô lại có một đứa, nhưng cô đã sớm không biết sống ở bên cạnh bố mẹ, cùng với em trai là cảm giác gì.

*

Bên ngoài Ngôn Gia Hứa ngồi trong xe chơi điện thoại, từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy một người phụ nữ trung niên mang giỏ xách đi tới, là Trương Lỵ Lỵ.

Anh còn nhớ dáng vẻ của bà ta.

Xem ra là tan làm sớm.

Trương Lỵ Lỵ không nhìn thấy Ngôn Gia Hứa, chào hỏi hàng xóm xong liền lên lầu.

Ngôn Gia Hứa cũng xuống xe, theo Trương Lỵ Lỵ lên lầu, sợ lại xảy ra chuyện.

Anh biết Tinh Tinh sợ người thím này.