An Thần Lộ

Chương 50: Địa Sát Lang



Sau khi dừng lại quan sát nhau giây lát, ngay lập tức cả hai lại tiếp tục lao vào nhau.

Địa Sát Lang chồm lên, hai chân trước áp sát muốn dùng để khống chế đối phương, kéo theo sau vẫn là cái miệng to như hồ máu lớn.

Trần Lâm khẽ động không dám chậm trễ, bản thân nhanh chóng lùi lại, lần này hắn không đánh trả mà chỉ tận lực tránh né.

Có điều bản thân Trần Lâm vẫn chưa quen thuộc nhất thời có phần lúng túng, bị Địa Sát Lang vồ tới rách mất một góc áo.

Địa Sát Lang gầm lên giận dữ, nó lại nhảy lên vồ tới Trần Lâm, phía dưới từng mảnh vụn cành cây bị đè gãy nát, thậm chí dưới đất còn bị lưu lại một vết lún nhỏ.

Lần này lại làm cho nó tiếp tục thất vọng, vẫn là vồ hụt, nó không thể nào lập tức hạ gục Trần Lâm, trong mắt nó con mồi này như một con lươn trơn tuột không tài nào bắt được.

Lại tiếp tục điên cuồng xông lên, nó liên tục dùng những kỹ năng của bản thân điên cuồng tập kích, bản chất vương giả không cho phép có bất kỳ một con mồi nào thoát khỏi móng vuốt của nó, kể cả Trần Lâm cũng không được.

Liên tục tấn công liên tiếp làm Địa Sát Lang nhất thời chiếm thế thượng phong, thành công gây được một vài sát thương lên người Trần Lâm.

Trần Lâm bản thân tuy có phần tự tin nhưng kinh nghiệm lại thiếu quá nhiều, nhất thời quần áo đã xuất hiện nhiều vết rách, chật vật là vậy nhưng trong mắt hắn dần hiện lên vẻ hưng phấn, Trần Lâm dần đã làm quen được với nhịp độ tấn công này rồi.

— QUẢNG CÁO —

Không để Địa Sát Lang phải chờ lâu, lần này hắn là người chủ động tấn công, ánh mắt loé lên ngay lập tức hắn đã tiếp cận Địa Sát Lang vừa đáp xuống trước đó, có vẻ Địa Sát Lang cũng bị hành động của hắn làm cho giật mình, nó gầm lên rồi quay lại dùng một chân vỗ về phía hắn.

Đã có ít kinh nghiệm trong người, hắn không chậm trễ đưa tay bắt lấy đòn tấn công này, rồi nghiên người né tránh đòn tiếp theo của Địa Sát Lang thuận thế Trấn Lâm hai tay giật mạnh, cả người hắn gần như ngã ngửa.

Nếu ở một góc bên trên nhìn xuống Địa Sát Lang như đè hoàn toàn lên người Trần Lâm, dáng người nhỏ bé so với Địa Sát Lang không là gì cả, nếu hoàn toàn bị đè lên thật cũng đủ dìm chết hắn rồi.

Trần Lâm không lúng túng, hắn chỉ chờ giây phút này, lấy một chân làm trụ chân còn lại dùng lực đạp mạnh lên người Địa Sát Lang.

Địa Sát Lang bị đánh bay ra xa đụng gãy cả một cây khô gần đấy, không ngờ được rằng trong thân hình bé nhỏ thế kia mà lại có một thân khí lực lớn đến vậy, phải biết với thân hình của nó phải nặng gấp hai gấp ba lần Trần Lâm, vậy mà lúc này bị ném bay xa cả trượng.

Vội định thần nó đứng dậy hung ác nhìn Trần Lâm, lúc này nó biết được con mồi lần này hình như không đơn giản như là nó nghĩ nhưng bản chất của một con thú làm nó không nghĩ được nhiều đến thế, hung ác nhìn Trần Lâm rồi liên tục cắn tới.

So với các con thú bình thường thì Địa Sát Lang mạnh hơn nhiều lần, một mình nó có thể dễ dàng lập tức hạ được một thợ săn, thảo nào nơi này không có ai dám bước vào.

Một kích vừa đắc thủ, Trần Lâm không để cho Địa Sát Lang ổn định liền tiếp tục xông tới, ngay khi tiếp cận hắn liền nhắm vào yếu điểm tung ra một chưởng.

Tiếc là một chưởng này chưa đến đã bị Địa Sát Lang cắn tới, lúc này hắn bắt buộc phải thu tay nếu không sẽ bị cái miệng lớn kia cắn tới.

Trông thấy cảnh này Trần Lâm khuôn mặt không chút bối rối, dường như hắn đã đoán trước được việc này, miệng khẽ cười hắn hơi cúi người cánh tay liền xoay ngược, một chưởng kia liền được chuyển hoá.

Đòn tấn công này thực sự hiểm, cổ tay và lòng bàn tay tạo lực đánh thẳng vào hàm dưới của Địa Sát Lang, không chờ cho nó kịp phản ứng hắn lập tức thu tay về sau đó siết chặt lập tức bồi thềm một quyền.

Địa Sát Lang kêu lên một tiếng rồi bị đánh bật ra, cả Trần Lâm cũng bị dư chấn này đầy lùi lại một bước.

Một đòn này làm cho nó bị thương ngã vào chỗ đất phía sau, cả mồm lúc này dính đầy máu và bùn đất, nếu quan sát kỹ có thể phát hiện thêm được bên trong mồm nó còn bị thiếu mất vài cái răng.

Tuy thành công đánh bại đối thủ nhưng Trần Lâm không vì vậy mà tỏ ra vui vẻ hắn khẽ nhíu mày, một chiêu vừa rồi của hắn vẫn không được như ý muốn, đây là hắn dùng tới cả linh lực vào đòn đánh mà kết quả thu được lại kém hơn hắn nghĩ rất nhiều.

— QUẢNG CÁO —

Đúng ra thì không thể đánh chết được đầu sói này thì cũng phải trọng thương chứ không phải chỉ một chút vết thương như vậy, Trần Lâm không rõ ràng lắm là do hắn phán đoán sai sức mạnh của Địa Sát Lang hay là do hắn phân phối linh lực không hợp lý, lúc này có thể không sao nhưng gặp phải những kẻ địch khác thì đây chính là khuyết điểm chí mạng của bản thân.

Trong một trận chiến sinh tử chỉ cần một phán đoán sai lầm liền lấy tính mạng của mình ra trả giá.

Trong lúc Trần Lâm đang suy nghĩ thì có thêm một con Địa Sát Lang khác xuất hiện, so với con trước đó thì con này thậm chí còn lớn hơn nữa.

Lúc Trần Lâm giật mình chú ý thì đối phương đã hung ác nhe răng nhìn hắn, không ngờ trong một trận chiến dù chỉ là rèn luyện của hắn mà lại liên tục vấp phải những sai lầm không đáng có.

Thật không ngờ lại đến thêm một con nữa, nghĩ cũng phải sói là động vật sống theo bầy, nếu không ra tay nhanh chóng không biết chừng sắp tới lại sẽ có thêm vài con nữa kéo tới, một vài con thì hắn vẫn có thể chống lại nhưng vài chục đến cả trăm con thì hắn có lợi hại hơn đi nữa thì cũng chỉ biết quay đầu mà chạy, chưa kể hắn còn chỉ mới bắt đầu hành trình rèn luyện của mình.

“Mong là chỉ có hai tên các ngươi, nếu không có tiện cho con heo kia.

” Trần Lâm khẽ nói.

Muốn nắm thế chủ động trong tay, hắn sử dụng Dẫn Lực Thuật điều khiển một khúc gỗ kế bên tấn công Địa Sát Lang đang bị thương, còn bản thân lao tới tấn công con còn lại.

Con sói vừa mới tới này vì không biết sự lợi hại của Trần Lâm, liền nhe răng gầm gừ một tiếng rồi lập tức há mồm muốn cắn lấy hắn.

Trần Lâm không chậm trễ vừa áp sát liền lách người sang một bên rồi một quyền tung tới, một quyền này không phải chỉ là hư chiêu mà còn tích súc cả linh lực trong đó

Một quyền vừa ra hắn cũng không thèm nhìn lại, hắn tin rằng một quyền vừa rồi có thể lập tức đánh chết được nó, bản thân hắn lúc này vội xoay người lao tới mục tiêu còn lại.

Địa Sát Lang này vừa mới chật vật tránh được chiêu từ Dẫn Lực Thuật thì Trần Lâm trước mặt, thấy vậy nó vội ổn định thân hình rồi lấy đà vồ tới Trần Lâm, ý niệm vừa động khúc gỗ cũ lại chịu sự điều khiển của Trần Lâm tiếp tục tấn công lại nó.

— QUẢNG CÁO —

Địa Sát Lang cũng nhận thấy được điều này, kinh nghiệm thì nó nhiều hơn Trần Lâm rất nhiều nhưng linh trí có hạn, nhất thời bản thân liền bị phân tâm, Trần Lâm chỉ chờ giây phút này, không có hư chiêu bên trong chỉ một quyền giáng tới, ngay lúc người và thú chạm nhau thì Địa Sát Lang bị đánh bật trở ra, nó đã chết đến mức không chết thêm được nữa.

Thực chất Trần Lâm không cần làm những chuyện rườm rà như vừa rồi, với thực lực bản thân hắn chỉ cần không mắc phải những sai lầm quá nghiệm trọng thì đã dư sức chiến thắng, thậm chí tới thêm một hai con Địa Sát Lang với hắn cũng không là vấn đề, chỉ là lúc đầu có phần bỡ ngỡ nhưng sau đó hắn đã bắt kịp với tiết tấu bên trong.

Nhưng dù bản thân có thể dễ dàng chiến thắng Địa Sát Lang thì hắn vẫn muốn dùng thêm Dẫn Lực Thuật, không phải vì nguyên nhân nào khác, cuộc chiến này vì hắn mà sinh, mục đích cuối cùng chỉ để gia tăng khả năng thích ứng và kinh nghiệm cho hắn.

Lúc này khu rừng đã được trả lại vẻ yên tĩnh vốn có ban đầu của nó, một trận gió nhẹ thổi qua như cuốn đi phần nào mệt mỏi của hắn, một trận chiến tuy ngắn nhưng hắn thu lại không ít kinh nghiệm quý báu, từng giọt mồ hôi trên khuôn mặt theo gò má chảy xuống, từng vết cào, vết máu trên tay, chứng minh sự nỗ lực nãy giờ của hắn.

Với Trần Lâm hiện tại điều khiển Dẫn Lực Thuật vẫn là quá sức, chưa kể bản thân còn phải đối mặt với hai còn thú hung dữ, Dẫn Lực Thuận hắn vẫn chưa hề thành thục, bởi vậy chuyện nhất tâm nhị dụng lại càng trở nên khó khăn hơn.

Nhìn lại xác nhận Địa Sát Lang, con đến đầu tiên lúc này đã bị một quyền của hắn đánh chết, còn con đến sau có lẽ cũng đã chết rồi, Trần Lâm phóng mắt nhìn tới thầm đưa ra nhận định trong lòng, với một quyền kia hắn vẫn tin tưởng vào bản thân mình, thậm chí để chắc chắn hắn còn dùng nhiều hơn số linh lực hắn vốn cho là đủ.

Ý niệm khẽ động khúc gỗ cũ liền rơi vào tay, Trần Lâm đi tới kiểm tra Địa Sát Lang, dù đã chiến đấu với nó nãy giờ nhưng lúc đó hắn không có nhiều thời gian kỹ lưỡng quan sát qua, trước đây cũng vậy mà bây giờ cũng vậy, hay nói chính xác hơn thì Địa Sát Lang là con mãnh thú đầu tiên mà hắn gặp, những loài vật trước đó hắn gặp qua ở Đại Lâm nếu so với Địa Sát Lang này quả thật là không đáng nói tới, bọn chúng chẳng qua chỉ được tính là dã thú mà thôi.

Bước tới nhìn xác Địa Sát Lang nhỏ hơn, toàn thân nó mang một màu đen tuyền, tuy trải qua chiến đấu trên thân có dính vài vết thương kèm ít máu bê bết nhưng những chỗ khác lông vô cùng mượt và êm, đến hắn cũng phải cảm thán vì chuyện này, phần trên đầu bị một quyền hắn đánh lõm vào, một quyền này vốn không giết chết được nó nhưng kèm với linh lực mà hắn dẫn kèm vào đã chấn vỡ bên trong đầu của nó.

Sự chênh lệch của người có thể sử dụng được linh lực hay không quả thực rất lớn, cũng là hai quyền với lực như nhau mà khi hắn ép linh lực vào bên trong thì mọi chuyện lại khác hoàn toàn.