An Thần Lộ

Chương 63: Vạn Linh Hội





Ọt ọt… Tiếng bụng kêu réo đánh tan suy nghĩ Trần Lâm, lúc này hắn mới nhớ ra mãi chưa có gì bỏ bụng, không biết đã nằm ở đây mấy ngày rồi, chiếc bụng đói meo kéo đi toàn bộ sức lực vừa mới tràn đầy của hắn.
Nhìn lại cơ thể của mình Trần Lâm khẽ nhíu mày, cả cơ thể như vừa xông qua trận ác chiến trở về, tuy không thấy vết thương nào nhưng cả bộ áo dính bê bết máu đã săn cứng lại từ khi nào.
Hắn không nhớ rõ thực chất đã xảy ra chuyện gì, sau khi hoàn thành đột phá, từng đạo kinh mạch bị cưỡng ép rồi bản thân liền mất đi ý thức.
Không quá rõ ràng nhưng nhìn từng vệt máu khô trên áo Trần Lâm cũng đoán được phần nào, có vẻ đây là hậu quả khi quá cưỡng ép bản thân mình cùng với tạp chất cơ thể, vì đã khô bết lại với áo nên không còn mùi hôi tanh như các lần trước đây nữa.
Nhẫn nhịn cái đói đang liên tục đánh tiếng hắn liền tắm rửa bản thân qua một lần.

Tiểu Bạch không biết lúc này đã chạy đi đâu rồi, Trần Lâm không quá để ý việc này liền thay một bộ đồ mới rồi kéo bản thân rời khỏi căn phòng.

Khi biết thời gian đã trôi qua hai ngày Trần Lâm chỉ biết lắc đầu cười, tu đạo dục tốc bất đạt đúng là cưỡng ép bản thân quá là một điều không tốt, cơ sở xây dụng chỉ miễn cưỡng vừa đủ, may mắn không có sai bước nào nếu không mọi chuyện khó nói.
Dạo một vòng bên ngoài lấp đầy cái bụng, sau đó Trần Lâm không nhanh không chậm hướng về phía trung tâm Hương Sơn đi tới, bên ngoài lúc này vẫn rất là đông đúc, hai bên tấp nập ngược xuôi.

Có điều Hương Sơn lúc này dường như có đôi chút sự khác biệt, cụ thể ở đâu hắn cũng không quá rõ ràng, hình như không giống như mấy ngày trước hắn đến.
Là một toà thành lớn, bên trong bày bán đủ mọi thứ, những cửa tiệm từ lớn tới nhỏ trải dài dọc khắp con đường, có những tiệm còn lớn hơn cả thảy với tất cả mà hắn gặp phải từ trước tới giờ, nhất là cửa tiệm linh khí, linh thú, linh thư, linh đồ,… đều có đủ cả.
Trong lòng thầm than lên một tiếng, vốn từ khi tới Hương Sơn thì Trần Lâm vẫn chưa thăm thú nơi này lần nào cả.
Vẫn đang rảnh rỗi nên Trần Lâm quyết định ghé xem các cửa tiệm này một lượt, mấy loại linh khí này so với những binh khí phổ thông thì tốt hơn nhiều lần, nó được tạo từ những vật liệu tốt nhất, giá cả cũng vô cùng đắt đỏ, những võ giả khó có thể sở hữu được chúng, nhưng nếu so với Vân Thiên kiếm của hắn thì vẫn kém quá nhiều.
Khác với linh khí thì các loại còn lại đặc sắc hơn nhiều, hắn mới lần đầu thấy qua những thứ thế này, mặc dù không có linh khí gia trì bên trong nhưng lại cảm nhận được một tia linh khí đến từ bên ngoài, nếu nhìn kỹ sẽ thấy ở một góc của các món đồ này được khắc lên một ấn ký đặc biệt, linh khí chính là được khắc vào bên trong này.

— QUẢNG CÁO —
Loại đặc sắc này đến từ các loại như cầm, kỳ, thi, hoạ mỗi loại đều có đủ cả, Trần Lâm không biết mấy loại linh khí này dùng thế nào, mỗi loại tuỳ vào công dụng đều có cách dùng khác nhau, không thể nhìn qua một lần mà liền có thể đoán ra được.
Mấy món này mặc dù khá là đắc sắc nhưng Trần Lâm hắn cũng không cần đến những thứ này, nhìn thì có vẻ lợi hại nhưng thực chất uy lực lại không có được bao nhiêu bị hạn chế rất nhiều, cũng chỉ miễn cưỡng xem như loại bán linh khí của tu chân giới mà thôi.
Xem đi xem lại một hồi cũng không thấy món nào đáng tiền hắn liền quay người rời đi, cứ tưởng sẽ may mắn gặp được một món hạ phẩm linh khí nào nữa, xem ra là do hắn ôm hy vọng quá nhiều rồi, linh khi tu chân đúng là chỉ ngộ không thể cầu.
Rời đi mấy cửa tiệm Trần Lâm tiến tới trung tâm Hương Sơn, mấy ngày trước hắn có hẹn với đám người Hùng Cường nhưng do tu luyện nên chậm trễ không ít thời gian, nhưng đến muộn còn hơn không đến, đã lỡ hẹn thì không thể thất hứa được.
Vạn Linh hội là một trong những nhà lớn nhất Hương Sơn, tuy bề ngoài không bằng Đào gia nhưng cũng không kém là bao, không ai biết là Vạn Linh hội tồn tại lúc nào nhưng nó đã đứng sừng sững ở đây từ rất lâu rồi.

Đào gia có Đào Lãng Nguyên trưởng lão Lĩnh Hồng sơn, một trong tam sơn thánh địa, chủ nhân của một toà thành được coi là Việt Thường ngũ đại thành trì, bấy nhiêu đó đủ nhấc lên sức nặng của một Đào gia rồi, từ đây có thể thấy được Vạn Linh hội to lớn đến nhường nào.
Cái này chỉ để nhấc lên cái tên Vạn Linh hội mà thôi, thực chất thì nếu mà so sánh thì Đào gia không thể nào so lại được, chỉ là Vạn Linh hội không quá truy cầu danh tiếng nên bình thường cũng chẳng ai đem ra so sánh.
Cơ sở của Vạn Linh hội có ở mọi nơi trên khắp Vạn quốc này, thử nghĩ một ngày toàn bộ trong đó tập hợp lại thì nó sẽ trở nên khổng lồ đến mức nào, chỉ là điều này e rằng không bao giờ thực hiện được.
Đám người Hùng Cường cũng là từ Vạn Linh hội mà ra cả, tham gia vào Vạn Linh hội lại khá dễ dàng, không giống với Lĩnh Hồng sơn năm năm mới chiêu đồ một lần, lại còn rất khắt khe tuyển chọn trong nhóm thất niên nữa.
— QUẢNG CÁO —
Những người hết cơ hội lên thánh sơn, nhưng nếu vẫn muốn tiếp tục làm linh sư thì vẫn có thể đăng ký vào Vạn Linh hội, chỉ cần vẫn có linh căn và làm đủ cống hiến là được.
Bởi chính lẽ đó mới có tên gọi là Vạn Linh hội, thành viên bên trong nhiều vô số kể, chí ít Lĩnh Hồng sơn không thể so sánh được ở mặt này, nhưng cái gì thì vẫn luôn có mặt hạn chế, trong số những người này rất ít người có thành tựu cao được, đa phần do kỳ ngộ mà thành, bởi vì tu chất linh căn không đủ không thể đi xa trên con đường này được, cũng không thiếu người nữa đường bỏ dỡ.
Nhìn lại Hùng Cường, Từ Mặc Thế là có thể thấy rõ, đám người này không ai có tu vi quá cao, tất cả đều chỉ ngang với cảnh giới luyện khí sơ kỳ của hắn, bọn họ e rằng dù có phấn đấu cả đời cũng khó đạt tới Trúc Cơ được, tu đạo mặc dù không phủ nhận nổ lực của bản thân nhưng nếu không có thiên phú thì thành tựu cũng chỉ có hạn mà thôi.
Bước vào bên trong Vạn Linh hội là một không khí tráng lệ đập vào mắt Trần Lâm, toà Vạn Linh vô cùng rộng lớn chia làm nhiều tầng, tại nơi hắn đứng xung quanh ai nấy đều là linh sư, hắn có thể cảm nhận được rõ các luồng linh khí khác nhau liên tục chảy qua người, là một tu chân giả hắn càng mẫn cảm hơn với linh khí thiên địa này.
Đại sảnh phải lên tới mấy chục người, trong số đó có Khai Khiếu nhưng chỉ lác đác vài người, còn lại đa phần đều thuộc Bì Đồng cảnh giới, những luồng khí tức khác nhau quy tụ lại làm hắn cảm thấy, nơi đây giống như một đại hội võ lâm quy tụ cao thủ khắp nơi về vậy.
Trong số bọn họ có không ít người thực lực khá mạnh mẽ, chí ít với tu vi bước đầu luyện khí trung kỳ của hắn không phải là đối thủ, tất nhiên niên kỷ đám người này đều không nhỏ chút nào.
Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng đột nhiên bắt gặp vô số linh sư thế này làm Trần Lâm không khỏi căng thẳng, giống như một đứa trẻ đang ăn trộm thì bị người bắt gặp liền chột dạ, khoảng khắc này diễn ra chỉ trong chốc lát, rất nhanh hắn đã lấy lại bình tĩnh.
Vạn Linh hội một ngày cả trăm người ra vào, một tên tiểu thư sinh không có nét gì nổi bật như Trần Lâm đi lại sẽ không gây ra nhiều chú ý, lúc bước vào cũng chỉ có vài ánh mắt hướng về phía hắn nhưng rất nhanh liền rời đi.
Bỏ qua đám người kia Trần Lâm tiến lại một quầy phía trong, tiếp đón hắn là một thiếu nữ, nàng tươi cười hướng Trần Lâm nói: “Vị sư đệ này không biết là muốn tiếp nhận hay là trả nhiệm vụ đây nha.”
Thiếu nữ này nhìn qua tầm hai mươi tuổi trông có phần sắc sảo, hai tóc được búi cao tạo thành đuôi ngựa khá trẻ trung, nàng không phải quá đẹp nhưng lại tạo cho người cảm giác rất gần gũi, tự nhiên.


Tuy không rõ nàng chủ tu lực đạo hay hồn đạo nhưng có vẻ cảnh giới của nàng cũng không quá cao rơi vào độ ngũ trọng hay lục trong gì đó mà thôi.

— QUẢNG CÁO —
“Xin lỗi vị sư tỷ này, không biết muốn hỏi người thì có được không...” Đánh giá thiếu nữ một lượt Trần Lâm mới nhẹ giọng lên tiếng.
“Cái này chỉ sợ có chút khó khăn…” Thiếu nữ ngạc nhiên không ngờ Trần Lâm lại muốn hỏi vấn đề này.
Vốn dĩ chuyện hỏi thăm một người không có gì đặc biệt cả, chỉ là so với các nàng thì đám người kia lại càng thông thuộc hơn mà thôi, thành viên Vạn Linh hội rất nhiều, các nàng thân chỉ ở một nơi, sự việc ngoài kia không thể nào tường tận hết được, với lại công việc này nàng mới làm chưa lâu, mọi chuyện cũng không thể nào rõ ràng quá được.
Nói là vậy nhưng thiếu nữ vẫn hướng Trần Lâm nói tiếp: “Nhưng mà không biết sư đệ muốn hỏi đến người nào.”
“Sư tỷ có biết người được gọi là Hùng Cường không.” Trần Lâm nói, sợ nàng không rõ hắn lại nói thêm: “Hắn đeo một đại đao lớn sau lưng, đi cùng với hắn còn có thêm hai người gọi là Văn Bác và Vũ Giai nữa.”
Thiếu nữ nhíu mày, nhất thời không thể nhớ ra ba người nào có cái tên như vậy cả, cũng không thể trách được nàng, người mà một ngày nàng gặp nhiều vô sô trong đó người có thể để lại ấn tượng sẽ không có bao nhiêu.
Ra hiệu cho Trần Lâm chờ đợi, thiếu nữ liền chạy tới hỏi mấy thiếu nữ bên cạnh, đợt một lúc kết quả Trần Lâm thu lại vẫn không được gì, vốn dĩ không có kỳ vọng gì nhiều, chỉ xem như tiện đường mà thôi nên hắn cũng không có thất vọng gì nhiều cả.
Đúng lúc đang tính rời đi thì chợt có người vội nói: “Người huynh đệ này muốn tìm có phải Hùng Cường thuộc tổ đội của Sở Tiêu đúng không.”.