An Thần Lộ

Chương 84: Tỉnh Lại





Một cái lạnh truyền tới kéo Trần Lâm tỉnh lại, cảm giác đầu tiên vẫn là cơn đau dữ dội từ cơ thể truyền tới.

Hắn ho lụ khụ vài tiếng mới cảm thấy bản thân có phần đỡ hơn, đầu óc theo đó dần tỉnh táo trở lại.
Không biết đã trải qua bao lâu rồi, bản thân đang ở đâu nhưng tạm thời có lẽ bản thân vẫn còn an toàn, xung quanh hắn không hề thấy bóng dáng của Vũ Bắc và Vũ Viên đâu cả.
Nhớ lại lúc ấy đúng thật là vô cùng hung hiểm, có lẽ ngoài hắn và Vũ Viên ra chắc không ai thoát khỏi số kiếp, bản thân hắn còn sống được rõ ràng là phần nhiều nhờ vào may mắn.
Lúc hắn rời đi hình như Vũ Viên cũng theo ngay sau Vũ Bắc muốn cản hắn lại, phần ký ức có phần mơ hồ làm hắn nhất thời không thể nhớ ra được.
Trần Lâm cũng lười quả, tạm thời hắn vẫn còn an toàn có nghĩ chí ít nơi này hẳn là không có vấn đề.
Xung quanh một mực vẫn còn có sương mù bao phủ, thậm chí có phần nhiều hơn trước đây nữa, hắn vẫn chưa rời khỏi Giăng Màn sơn, nhưng lượng sương mù thế này có nghĩa là đã qua thời gian mỗi năm một lần sương mù rút đi rồi.

Có lẽ bản thân hắn nằm ở đây vài hôm rồi, quần áo cũng đã bị sương phủ ướt từ lâu, trên người tuy đã được lớp sương phần nào gột rữa nhưng cơ thể hắn vẫn truyền ra mùi hôi thối.

Trần Lâm cũng không quá để tâm đến điều này, điều hắn cần là phải mau chóng chữa thương rồi rời đi nơi này, tuy tạm thời ở đây vẫn còn an toàn nhưng cứ tiếp tục ở đây lại hắn không hề an tâm một chút nào.
Với thương thế như thế này có lẽ bản thân phải dưỡng thương vài tháng mới có thể lành lặn lại được.
Cảm nhận linh khí trong người, qua mấy ngày cơ thể tự động hấp thu đã có hai ba thành được lưu trữ trong cơ thể, dù rất muốn tu luyện luôn nhưng trước hết bản thân cần kiểm tra lại vài thứ.
Tâm niệm khẽ động giới chỉ liền được mở ra, hắn lục lọi bên trong rồi rất nhanh lôi ra một túi đồ.
Đây là chỉ là một cái túi nhỏ, kích cỡ cũng lỡn hơn bàn tay một chút mà thôi, đây là thứ hắn lấy được từ đại hán có tu vi Khai Khiếu sơ kỳ kia.

Lúc này hắn gần như đổi mạng để chém giết đại hán ấy, rồi lại dùng Dẫn Lực thuật hấp thu máu của đại hán này, trong lúc ấy thuận tiện hắn liền đoạt luôn túi đồ của đại hán này.
Cả quá trình lúc đó diễn ra vô cùng nhanh chóng, với lại bản thân đã tứ bề thụ địch hắn cũng không có thời gian kiểm tra, lúc này vừa vặn có thể xem xét một hồi.
— QUẢNG CÁO —
Phải nói đại hán này vô cùng xui xẻo, vật thì không đoạt được lại bị Trần Lâm cướp ngược trở lại, đã vậy mạng cũng không giữ nổi, phải nói là mất cả chì lẫn chài.
Trần Lâm cũng chỉ có lấy mỗi đồ của đại hán này mà thôi, những người khác hắn cũng không đụng qua.

Không phải là vì là hắn khinh thường những người có tu vi thấp không có vật nào tốt cả, mà là quả thực hắn không hề có thời gian, thân ở giữa trận chiến mà dám lơ là có lẽ Trần Lâm đã chết cả hàng trăm lần rồi.
Cầm lên cái túi hắn mới biết được giới chỉ của hắn tiện lợi đến thế nào, thảo nào lúc đại hắn thấy hắn bất ngờ lấy ra thanh kiếm liền kích động như thế.
Cái túi nhỏ như thế này thì có được bao nhiêu đồ tốt.
Hắn đổ mớ đồ bên trong ra, quả thực chả có gì nhiều, gồm khoảng mười mấy đồng vàng, có vài viên đan dược màu nâu, nếu hắn đoán không nhầm thì đây là ích cốc đan, thứ này trong Vạn Linh hội hắn cũng có thấy bán qua.
Thứ này quả thực vô cùng tiện lợi, một viên ích cốc đan có thể thay cho đồ ăn của cả một ngày trời, có nghĩa là thay vì ăn một ngày hai ba bữa cơm ngươi chỉ cần dùng một viên ích cốc đan liền thay thế luôn vấn đề này.
Lúc ở Vạn Linh hội nếu không phải Sở Vị xuất hiện thì hắn cũng đã mua rồi, nhưng mặc dù tiện lợi nhưng giá cả của ích cốc đan cũng không hề rẽ tí nào.
Ngoài ích cốc đan cùng vài đồng vàng thì còn có một khoản lôi phù cùng với sáu viên đá nhỏ màu trắng, ngoài ra thì có thêm vài cây linh thảo, đây là tất cả tài sản mà đại hán có.
Trần Lâm thầm mắng một tên quỷ nghèo, mấy cây linh thảo này hắn còn có một đống trong giới chỉ, cơ bản không thèm liếc mắt qua, chú ý của hắn cũng chỉ là khoản lôi phù cùng với sáu viên đá nhỏ.
“Linh thạch.” Trần Lâm hô lên, hắn mặc dù chưa thấy qua linh thạch bao giờ nhưng linh khí bên trong linh thạch thì không thể sai được.

Hiện tại hắn đã biết tại sao linh thạch là trân quý đến thế, nhìn số linh khí mà nó cất giữ phải nhiều hơn bên ngoài nhiều lắm, có thể cảm tưởng nếu gom toàn bộ linh khí cả khuôn viên chục trượng xung quanh lại đều không nhiều bằng một viên linh thạch này được.
Linh thạch quả là thứ tốt, chỉ tiếc là có phần hơi ít, Trần Lâm cũng không quá cưỡng cầu, cũng không thể trông chờ quá nhiều vào tài sản của một tên Khai Khiếu sơ kỳ được, nhìn lại hắn còn không phải nghèo đến đáng thương hơn sao.
Bỏ qua mấy viên linh thạch, Trần Lâm dời mắt đến tấm lôi phù, gọi là lôi phù nhưng thực là chỉ là một tờ giấy dài gần gang tay, bên trên vẽ nguệch ngoạc những đường nét mà hắn xem không hiểu cái gì cả.

Về phần biết được đây là tấm lôi phù, thì cơ bản chỉnh giữa tờ lôi phù ghi lên một chữ lôi mà thôi.

— QUẢNG CÁO —
Tấm bùa chú này Trần Lâm cũng không phải lần đầu mới thấy quá, trước trận chiến kia hắn cũng đã trông qua mấy lần, chỉ là khoảng cách có phần hơi xa với lại bản thân cũng không có nhiều thời gian chú ý vào mấy tiểu tiết này cho lắm.
Mặc dù chưa sử dụng qua nhưng không phải là hắn không biết sử dụng, không biết người khác dùng có cần thôi động gì không nhưng hắn cảm tưởng chỉ cần quán nhập linh khí vào bên trong là có thể lập tức sử dụng được rồi.

Dù sao đây cũng chỉ là sơ cấp đạo phù mà thôi, dùng để đối phó với lâu la hoặc đánh lén còn được, trực tiếp sử dụng thì cơ bản không có nhiều tác dụng.
Cất hết mấy thứ đồ này đi, chỉ giữ lại hai viên linh thạch rồi Trần Lâm trực tiếp vất đi túi nhỏ, có giới chỉ rồi hắn cũng khinh thường dùng mấy thứ này, quá là bất tiện.
Nắm chặt linh thạch vào tay hắn lập tức chuyên tâm vào tu luyện, việc hiện tại là sớm khôi phục lại trạng thái đỉnh phong rồi nhanh chóng rời đi nơi này.
Không phải là Vũ Bắc thì cũng là yêu thú, bất cứ điều nào hắn cũng đều không muốn gặp nhất.
Có linh thạch cung cấp Trần Lâm điên cuồng thổ nạp, tốc độ hấp thu linh khí diễn ra vô cùng nhanh, cơ bản là gấp ba lần so với lúc bình thường.
Linh thạch vỡ nát liền bị cuốn thành vòng xoáy rồi lập tức bị hắn hấp thu.
Trần Lâm lúc này như như một cái huyệt động, lấy hắn làm trung tâm thiên địa linh khí xung quanh cũng bị cuốn theo dòng xoáy rồi trực tiếp bị hắn hấp thu.
Nếu có bất kỳ người nào xuất hiện ở đây lúc này sẽ lập tức bị biểu hiện của hắn làm kinh sợ, động tĩnh quả thực không hề nhỏ chút nào, dù không kéo rộng ra xa, nhưng ở gần liền ngay lập tức phát hiện ra được.
Trải qua nữa ngày hai viên linh thạch cũng dã bị vỡ vụn, Trần Lâm cũng cảm thấy khá hơn nhiều, tu vi dù chưa đạt tới đỉnh phong nhưng rơi vào mức tám chín phần có thừa.
Ăn vào vài cây linh thảo hắn quyết định rời đi, nơi này tạm thời an toàn nhưng hắn vẫn không muốn lưu lại lâu, nếu được chí ít phải có một động phủ gì đó mới có thể khiến bản thân thấy yên tâm hơn.

Xác định một chút phương hướng hắn liền chọn một hướng thông thoáng đi ra.

— QUẢNG CÁO —
Trải qua một canh giờ Trần Lâm liền cảm thấy nghi hoặc, đáng lẽ phương hướng hắn chọn càng đi càng thông thoáng nhưng thực tế lại ngược lại, đường đi mỗi lúc càng khó hơn.
Trên nguyên tắc thì đáng lẽ đường này phải dẫn ra ngoài sơn môn mới đúng, nhưng thực tế dường như chứng minh điều ngược lại.
Trần Lâm dần cảm thấy bất an, nếu cứ tiếp tục như vậy có lẽ hắn sẽ vĩnh viễn lưu lại tại đây.
Hắn nhớ lại về truyền ngôn của Giăng Màn sơn, bởi lẽ chỉ có thể đi vào Giăng Màn sơn lúc sương mù rút đi chính là vì điều này.

Những lúc bình thường sương mù này như một mê trận, càng đi lại càng lạc, người có tu vi cao còn đỡ, những ai có tu vi thấp chẳng mấy chốc bản thân sẽ đi lạc vào bụng của một yêu thú nào đó mà thôi.
Trần Lâm không tin tà nhưng sự thật hiện đang ở ngay trước mắt khiến hắn không tin không được.
Hắn không dám ngừng lại, bởi lẽ không biết sẽ có yêu thú nào đi tới hay không, thương thế của hắn vẫn còn quá nặng, nếu hiện tại bắt gặp yêu thú thì coi bộ lành ít dữ nhiều, lựa chọn duy nhất chỉ còn cách cắng răng đi tiếp.
-------------------------------------------
Nắng phủ chân mây bức hoạ bì
Giăng Màn sơn phủ kín Nhân Thi
Tự vấn thiên nhân u hoài cổ
Vũ Môn có giống vượt thiên uy..