Áng Mây Trong Đêm Tối

Chương 49: Nội chiến Nam Quốc



Cuộc chiến đi qua. Hậu quả để lại tang thương biết chừng nào. Biết bao người hi sinh. Con mất cha. Vợ mất chồng. Cha mẹ mất con. Nhà cửa tan nát. Muốn khôi phục lại đâu dễ dàng.

Mạn Ngọc bây giờ đã trở nên trầm tính ít nói hơn trước. Ở gần Tạ Vân Anh nàng cũng chỉ nói được mấy câu. Nàng đã quá mệt mỏi. Thêm phần hàn độc phát tác liên tục hành hạ nàng trở nên tiều tụy.

Mạn Ngọc nhớ lại Trần Phong từng đưa cho nàng một chiếc vòng tay. Muốn nhờ nàng đưa cho mẫu thân hắn. Nàng không biết lúc bà ấy biết tin. Bà ấy có thể chịu nổi cú sốc này hay không.

Mạn Ngọc đang suy nghĩ thì có phong thư được người hầu đem đến. Nói là có người gửi cho nàng. Mở phong thư ta xem thì biết là của Hắc phong sát gửi.

Nội dung bức thư: Muốn biết về cái chết của mẫu thân ngươi. Hai tháng sau gặp tại Thiên Sương ở Yến Thành giải quyết tất cả. Người gửi Hắc phong sát.

Đây cũng là điều Mạn Ngọc mong muốn. Cũng là điều bận tâm cuối cùng của nàng. Cuộc chiến vừa rồi chắc chắn là do hắc phong sát nhúng tay vào. Hắn liên kết hai nước lại để đánh Thanh Quốc.

Mục tiêu cuối cùng của hắn vẫn là nhắm vào nàng. Nếu đã vậy nàng cũng nên giải quyết cùng hắn tránh liên lụy đến mọi người.

Về phần Diệp Quân Thanh hắn nhận được tin tức phụ hoàng hắn đã băng hà. Thái tử hạ độc ông đã bị bắt giam chờ ngày xử trảm. Tam hoàng tử lên ngôi hoàng đế. Còn hắn lại bị truy nã với tội danh. Thông đồng giúp đỡ quân địch mưu đồ tạo phản.

Diệp Quân Thanh phải lên đường trở về Nam Quốc. Nhưng các binh sĩ phải cải trang chia thành tốp nhỏ để trở về.

Lệnh truy nã Diệp Quân Thanh ở khắp nơi. Các binh sĩ dưới quyền hắn cũng bị giám sát chặt chẽ. Cho nên số binh lính đang ở Thanh Quốc chỉ có thể cải trang trở về.

Hắn trở về Lãm Nguyệt Các, thu thập tin tức trước.

Sau khi phụ hoàng mất. Diệp Thái An lên ngôi hoàng đế. Hắn ép buộc dân chúng nam đinh đều phải đi lính. Tăng số quân binh cho hắn. Bởi đa phần quân đều nằm trong tay Diệp Quân Thanh. Hắn phải chuẩn bị binh mã để đối phó Diệp Quân Thanh.

Sưu thuế thu cao mùa màng mất. Khiến dân chúng oán thán khắp nơi. Người trong cung báo về phụ hoàng hắn mất đã lâu nhưng hoàng hậu và Diệp Thái An Phong tỏa nên không truyền tin đến hắn được.

Thái hoàng thái hậu cùng Hiền phi và Tử Minh bị bọn họ giam lỏng trên chùa Thọ An. Hoàng hậu chiếu cáo thiên hạ bọn họ lên đó cầu phúc. Nhưng lại cho nhiều binh lính canh giữ xung quanh chùa.

Diệp Quân Thanh nói với Lâm Xuyên và mọi người trong Lãm Nguyệt Các.

Hắn nói:" Lâm Xuyên chuyến này ngươi đi cùng ta đến chùa Thọ An. Ta đến đó gặp bọn họ chút rồi sẽ đi đến Lĩnh Sơn Trấn tập hợp mọi người. Ta sẽ dẫn quân đánh chiếm lại từ Lĩnh Sơn về lại kinh Thành.

Nhiệm vụ của ngươi trước khi ta khởi binh. Phải làm sao âm thầm đưa được hoàng thái hậu, hiền phi và Tử Minh rời khỏi chùa Thọ An. Rõ chưa.

Lâm Xuyên đáp:" Thuộc hạ biết rồi ạ."

" Lâm Xuyên, làm việc phải cẩn thận. Đảm bảo an toàn cho cả bản thân"

"Vâng ạ Điện hạ yên tâm. Vậy thuộc hạ cáo lui."

"Được rồi, đi đi"

Diệp Quân Thanh đứng nhìn ra phố xá sầm uất tấp nập ngoài kia. Hắn thấy

lòng trống rỗng và cô đơn. Hắn nhớ mẫu thân nhớ Mạn Ngọc. Nhớ những ngày được ở cùng họ.

Hôm sau hắn tìm cách vào chùa gặp Thái hoàng thái hậu, Hiền phi và Tử Minh.



Thái hoàng thái hậu xúc động khi thấy hắn:" Sao con đến được đây. Ngoài kia binh lính canh giữ nhiều như vậy rất nguy hiểm. Chỉ cần sơ sót chút thôi con sẽ rơi vào tay bọn chúng."

"Con không sao người yên tâm. Mọi người vẫn ổn chứ ạ.

'Ta, Tử Minh và Thái hậu vẫn ổn. Ta chỉ lo cho con thôi."

"Cao Uyển Như không đi cùng mọi người sao. Đứa bé đâu rồi ạ."

Hiền phi nói với hắn:" Quân Thanh, con có nhớ hôm con dự yến tiệc hoàng cung trở về bị bỏ thuốc không."

"Con nhớ, hôm đó con trở về là Mạn Ngọc giải độc cho con. Lâm Vũ Lâm Xuyên và Miêu Thành Vũ đều chắc chắn như vậy.

Vả lại trước giờ con chưa từng đụng qua Cao Uyển Như. Nhưng tối đó không hiểu sao cô ta lại ở cùng con."

Ngày hôm đó sau khi con rời bữa tiệc. Cao Uyển Như cũng rời bữa tiệc. Sau đó cô ta chưa về phủ mà đến phòng chờ giành cho khách nghỉ ngơi ở trong cung.

Một tì nữ trong viện của thái hoàng thái hậu bắt gặp Cao Uyển Như đi ra khỏi phòng chờ. Sau đó đại hoàng tử A Khắc Bốt cũng rời đi sau đó không lâu.

Vì sợ nên tì nữ đó không dám nói bừa với thái hoàng thái hậu. Nay khi đứa bé sinh ra. Lại có nét giống người Bắc Quốc. Nhìn kĩ rất giống A Khắc Bốt. Cho nên ta nghi ngờ cô ta thông dâm với địch. Đã để cô ta về nhà Thừa tướng rồi chờ con về định đoạt."

Diệp Quân Thanh đau khổ nói:" Lúc đầu là tại con ngu dại. Không phân biệt tốt xấu. Một mực bảo vệ cô ta. Làm chính tay con hại chết con của con và Mạn Ngọc. Hại nàng ấy phải khổ sở đau đớn.

Còn chuyện Cao Uyển Như, chắc chắn tám chín phần là đứa trẻ đó không phải là con của con rồi. Đợi sau khi con ổn định lại giang sơn sẽ giải quyết với Cao Uyển Như và thử máu xem đứa bé có phải là con của con hay không."

Thái hoàng thái hậu nói:"Cao Hiển trở mặt đã đứng về phía tam hoàng tử. Mọi việc con làm sau này phải cân nhắc cẩn thận. Ta nghĩ mọi chuyện không đơn giản vậy đâu."

Diệp Quân Thanh nói:" Con biết rồi ạ. Thái nãi nãi, lần trước một thuộc hạ của con tên Trần Phong là con trai của một tì nữ trước kia của mẫu thân con.

Trương phu nhân bà ấy trước là tì nữ sau vì giúp mẹ con Mạn Ngọc bà ấy xuất cung về quê. Bà ấy có giữ lại bằng chứng năm xưa mẫu thân con phát hiện có người trong triều ta cấu kết với Bắc Quốc. Nên nhờ mẫu thân của Mạn Ngọc đưa tới cho cho bà ấy. Lúc đó mẫu thân con bị sát hại. Cả La gia cũng bị diệt môn.

Lúc trước chúng ta đều cho rằng là do mẫu thân Mạn Ngọc gây ra. Nhưng thật ra không phải. Mà chính là kẻ đứng sau này mới là người gây ra. Cũng là người sát hại mẫu thân Mạn Ngọc."

Thái hoàng thái hậu cầm xấp bằng chứng hắn đưa ra. Bà nheo mắt nhìn bức thư qua lại giữa người bí ẩn kia với quân địch. Nét chữ đó bà nhớ đã từng thấy rồi. Hình như nét chữ này là của Cao Hiển năm xưa khi ông ta mới vào cung đã dùng nét chữ này.

Trước đó ông ta làm tướng quân trấn thủ ở Yến Thành sau được vào triều làm quan và ở lại kinh thành.

Thật không ngờ lại là hắn. Bao nhiêu năm hắn mưu đồ tính toán, cắm rễ sâu trong triều mà không ai hay biết. Lại cấu kết với địch. Vậy mà năm xưa mọi tội lỗi lại đẩy lên đầu mẫu thân của Mạn Ngọc và La gia cùng với Vân gia ở Yến Thành.

Thái hoàng thái hậu nói:" Là Cao Hiển."

Bốn người ở đó không ai tin được. Hiền phi và Diệp Quân Thanh đều hỏi bà: " Người chắc chứ."

Thái hoàng thái hậu đáp:" Ta chắc chắn. Nét chữ này năm xưa là của ông ta. Về sau ông ta đã đổi nét chữ nên không ai hay biết. Vì lúc trước mới vào cung. Ông ta có viết một bản báo cáo khắc phục tình hình đê điều ta rất tâm đắc nên có giữ lại. Y hệt nét chữ này."

Diệp Quân Thanh tức giận nói:" Nếu đã biết là ông ta. Vậy đợi sau khi con ổn định mọi chuyện xong sẽ tính hết nợ nần cùng ông ta."

Thái hoàng thái hậu nói:" Ông ta chắc chắn đã lôi kéo nhiều quan viên trong triều. Chắc chắn cũng đã chuẩn bị binh mã riêng rồi. Lại cấu kết với Bắc Quốc như vậy. Ta e không dễ đối phó vậy đâu"



Diệp Tử Minh nói:" Nhị ca, huynh cho đệ cùng đi với huynh được không. Ta muốn giúp huynh"

Diệp Quân Thanh từ chối:"Không được, ở ngoài kia rất nguy hiểm kẻ địch thì đông. Nếu đệ muốn giúp thì thay ta bảo vệ tốt cho thái hoàng thái hậu, và mẫu phi và cả bản thân đệ nữa."

Diệp Tử Minh xụ mặt nói:"Ta biết rồi huynh yên tâm."

Diệp Quân Thanh nói tiếp:" Một vài ngày nữa Lâm Xuyên sẽ dẫn mọi người rời khỏi đây đến nơi an toàn. Mọi người chuẩn bị sẵn khi Lâm Xuyên đến là lập

tức đi ngay. Mọi người nhớ cẩn thận đừng để quan binh phát hiện đảm bảo an toàn cho mình."

Diệp Tử Minh gật đầu:" Đệ biết rồi. Đệ sẽ đảm bảo an toàn cho họ."

Thái hoàng thái hậu và Hiền phi đều gật đầu.

Nói rồi Diệp Quân Thanh từ biệt mọi người để đi đến Lĩnh Sơn Trấn.

Thái hoàng thái hậu và Hiền phi đều lo lắng cho hắn. Tử Minh cũng lo nhưng không dám nói sợ làm bà và mẫu thân hắn buồn thêm.

Diệp Quân Thanh đến Lĩnh Sơn Trấn tập hợp binh linh của hắn. Phá vỡ mấy chỗ binh được đưa đến giám sát. Thành công chiếm được Lĩnh Sơn Trấn. Vì quân lính ở đây đều là người của Diệp Quân Thanh.

Diệp Thái An cũng phái quân lấy danh nghĩa dẹp quân phản loạn cho binh vây bắt giết Diệp Quân Thanh.

Nhưng số lượng quân theo Diệp Quân Thanh khá đông lại được người dân ủng hộ. Quân đàn áp của Diệp Thái An không thể cản được. Dần dần Diệp Quân Thanh dẫn quân tiến vào kinh thành.

Diệp Thái An cho người tới chùa Thọ An để đem thái hoàng thái hậu, Hiền phi, Tử Minh ra uy hiếp hắn. Nhưng lúc đến đã không còn người ở đó.

Hắn tức giận quát thuộc hạ:" Các ngươi canh giữ kiểu gì mà để bọn chúng trốn thoát ngay trước mặt mà không hề hay biết. Thật là một lũ vô dụng mà."

Mấy tên thuộc hạ quỳ xuống:" Xin hoàng thượng tha mạng"

"Người đâu lôi mấy tên này ra giết hết cho ta."

Mấy tên lính bị lôi đi gào lên:" Hoàng thượng xin người tha mạng hoàng thượng xin người tha mạng."

Diệp Thái An nói với thân cận bên mình:" Ngươi đi tìm Cao Thừa tướng và thái hậu đến đây. Đồng thời tập hợp tất cả các binh lính canh giữ kinh thành."

Cao Hiển và thái hậu mẫu thân của Diệp Thái An lúc này vừa đi tới. Diệp Thái An hỏi hai người:" Diệp Quân Thanh đang chuẩn bị tấn công kinh thành rồi. Mọi người có cao kiến gì không."

Cao Hiển bình tĩnh nói:" Người yên tâm đại hoàng tử Bắc Quốc đã hứa sẽ đem quân sang giúp đỡ. Diệp Quân Thanh chắc chắn sẽ khong thể về kinh thành được. Người yên tâm."

Diệp Thái An thở phào:" vậy thì tốt rồi."

Hoàng hậu nói:"Tốt nhất con nên phái thêm người tìm cách trừ khử hắn ta đi. Tiếc là năm xưa không thể dìm chết hắn. Cũng tại con nhỏ kia. Nếu không cứu hắn thì hắn đã sớm chết chìm rồi."

Diệp Thái An nói:" Mẫu hậu Lần này con chắc chắn sẽ trừ khử hắn."

Cao Hiển chẳng nói gì nhưng khóe miệng ông ta hơi nhếch tỏ vẻ khinh thường. Không ai biết được trong đầu ông ta đang nghĩ đến chuyện khác. Nhìn bọn họ tự tin vậy nên ông để họ tự làm rồi rời đi.