Anh Ấy Dạy Tôi Cách Cầm Dao Mổ

Chương 24: Vào phòng còn không làm được, thì làm sao vào được trái tim em…



Doãn Tư Nghị tập trung quan sát thật kĩ biểu cảm trên mặt Quách Mẫn, đôi mắt ngây thơ non nớt nhìn theo cái chỉ tay của anh, ngay khi ánh nhìn va vào bức ảnh kia thì cơ thể nhỏ bé giật bắn một cái rồi khóc ré lên, hai chân vùng vẫy muốn tìm đường chạy nhưng quáng quá lại cứ rúc vào vai của anh, tinh thần vô cùng hoảng hoạn.

Đỡ lấy lưng cô bé vỗ về, nội tâm Tư Nghị cũng hết sức rối bời nguy khốn, nỗi bất an trong lòng tựa như vệt máu rỉ ra từ vết thương khiến anh rát buốt, không thể cất thêm được lời nào. Hai đồng chí đi cùng cầm lấy cuốn album lật qua một trang khác, chỉ vào tấm ảnh có mặt mẹ và ông ngoại cho Quách Mẫn xem.

- Người này là ai cháu có biết không?

Giống như lần đầu, Quách Mẫn lại giật thót người, thậm chí còn gào khóc to hơn. Đồng chí cảnh sát gấp cuốn album lại, chậc lưỡi quả quyết:

- Có lẽ cái chết của mẹ đã tác động mạnh mẽ đến con bé nên tâm lý không được ổn định thôi. Nhìn xem, đến cả ảnh ông ngoại mà con bé còn sợ hãi như vậy.

Doãn Tư Nghị im lặng không nói gì, siết chặt nắm tay lại, anh tự trách bản thân đã mắc một sai lầm quá sơ đẳng. Lẽ ra anh nên cho Quách Mẫn xem những bức ảnh bình thường trước để thăm dò phản ứng của con bé rồi mới đưa bức ảnh kia ra. Khi cô bé đang trong giai đoạn rối loạn sợ hãi, thì bất kể những thứ được nhìn thấy sau đó dù không có liên quan hoặc hoàn toàn vô hại cũng sẽ đè nặng lên tâm lý khiến não bộ vô thức mường tượng lại hành vi gây ám ảnh ban đầu. Và kết quả thăm dò sau đó là hoàn toàn vô nghĩa.

Nghe tiếng khóc của cháu ngoại, Quách Tuân chạy vào xem thử. Doãn Tư Nghị trả cô bé lại cho ông dỗ dành, tiện thể hỏi thăm về ngành học trước đây của Quách Ánh.

- Ngày trước Ánh Ánh học điều dưỡng, ra trường có xin vào làm ở một bệnh viện tư nhân nhưng lương bổng bèo bọt quá nên con bé chuyển sang làm nhân viên văn phòng.



- Người đàn ông này và gia đình chú có quan hệ gì không?

Tư Nghị lấy bức ảnh Quách Ánh và ba mình chụp chung đưa cho ông xem. Quách Tuân trầm ngâm suy nghĩ, như để cố nhớ ra người này là ai, một lát sau ông mới “à” một tiếng.

- Đây là giáo sư Doãn mà, hồi đó trường của Ánh Ánh tổ chức kỷ niệm thành lập hai mươi năm, con bé gặp được thần tượng nên xin chụp ảnh cùng. Suốt bữa cơm ngày hôm đó nó cứ khoe với tôi suốt, còn nói là sẽ phấn đấu để được thành công như ngài ấy nữa.

Nói tới đây, khóe mắt Quách Tuân ướt nhòa, những buồn tủi kéo tới như mũi dao cứa sâu từng nhát khiến đáy lòng không khỏi quặn thắt đau đớn.

Tư Nghị không tra hỏi thêm nữa, anh rút điện thoại ra chụp lại bức ảnh kia rồi trả nó về vị trí cũ. Vuốt mái đầu nhỏ của Quách Mẫn, anh ngỏ ý muốn mời bác sĩ tâm lý đến hỗ trợ cho cô bé, nhưng Quách Tuân lại xua tay từ chối.

- Không cần đâu, cô giáo Trần đã dẫn bác sĩ tới đây rồi.

- Cô giáo Trần? Trần Uyển Khanh?

- Đúng vậy. Trước đây bà nhà và con gái tôi có làm điều không phải với cô giáo Trần, nhưng chẳng những cô ấy không để bụng mà còn hứa sẽ hỗ trợ học bổng cho Mẫn Mẫn nữa. Tấm lòng của cô ấy thật là đáng quý.

Rời khỏi nhà họ Quách đã là tám giờ tối, tiếng gõ mõ của thầy tụng cứ đeo bám lấy tâm trí của Doãn Tư Nghị không buông, từng hồi trống, hồi kinh dẫn dắt hồn về cõi tịnh, sợ hồn lạc nơi ngạ quỷ không thấy được lối ra. Nhưng sao anh là người trần còn trên dương thế, mắt vẫn tỏ đường mà lại lạc tận chốn đâu đâu? Bên này tai là tiếng kêu than của vong hồn khuất mặt, đằng trước là biển rộng tội lỗi đang rì rầm gào thét dẫu người gây nên tội chẳng phải là anh…

Doãn Tư Nghị lấy tấm ảnh có mặt ba mình ra nhìn chăm chú, trên đời này có vô số chuyện tình cờ vô ý, mà vô ý do trời sắp đặt hay do lòng người thì chỉ có người trong cuộc mới biết mà thôi.

Ngửa mặt lên, tay xoa bóp ấn đường mệt mỏi, đồng chí bên cạnh vỗ vào vai anh, trêu đùa:

- Bác sĩ Doãn nghĩ gì mà trầm tư mãi thế? Giáo sư Doãn có quan hệ rộng, công trình nghiên cứu khoa học lại rất nhiều, đâu thiếu gì những trường cao đẳng, đại học mời ngài ấy về thỉnh giảng hay làm khách quý dự mít-tinh. Em cũng có ảnh chụp chung với bác ấy đây này, giữ kỹ lắm đấy nhé. Anh đừng có suy nghĩ nhiều nữa.



Doãn Tư Nghị gật đầu cười nhẹ, tắt điện thoại, bức ảnh kia biến thành một màu đen, nhưng anh vẫn không ngừng quẫn bách.

Về đến cơ quan lại bắt đầu cuộc họp, mọi người cùng nhau phân tích về chiếc xe Jeep cũ mà hung thủ đã lái khỏi hiện trường. Loại xe này khá phổ biến trong thành phố nên dù cảnh sát đã tra đủ camera giám sát ở khắp các tuyến đường nhưng vẫn không tìm ra tung tích, dẫu trước đó nó không hề có biển số.

Trở về phòng giám định lúc 10 giờ khuya, các bác sĩ pháp y lại bắt tay vào việc giải phẫu những thi thể đã đông cứng. Có nạn nhân chết vì đuối nước, vì tai nạn giao thông, vì xô xát,… Loại nào cũng đủ cả.

Kết thúc ca mổ đã gần ba giờ sáng, Lâm Thiên Nhật trải thảm ngủ tại cơ quan, ai cũng mệt rã rời. Doãn Tư Nghị ném đồ bảo hộ rồi nhanh chóng trở ra xe để về nhà, dù chỉ còn vài tiếng nữa là lại bắt đầu làm việc. Đồng nghiệp hay trêu anh là kẻ “nghiện ấm”, thiếu hơi “cháu gái” là không chịu được, anh cũng chưa bao giờ phủ nhận điều đó. Quả thật, ngày trôi qua không có Tuệ Ngọc, thì ngày dài như tận mấy năm…



Lái chiếc Jaguar E-Pace vào trong gara, Doãn Tư Nghị nhanh chóng bước vào nhà, lúc đi ngang phòng ngủ của ba mình, anh đi chậm lại, đắn đo một hồi rồi nhẹ đẩy cánh cửa đứng từ bên ngoài nhìn vào trong.

Người đàn ông trung niên nằm trên giường nghiêng hẳn qua một bên vùi mình trong những cuốn sách, xung quanh căn phòng đều toàn là sách nghiên cứu, thứ nổi bật nhất chính là bức ảnh mẹ anh khi còn trẻ nằm ngay ngắn trên đầu giường.

Lúc nhỏ có lần anh hỏi ba tại sao ba mẹ lại không có ảnh cưới giống như ba mẹ của bạn bè anh, ông chỉ ậm ờ giải thích gì đó mà anh không còn nhớ nổi nữa, hình như câu trả lời ấy chỉ qua loa đại khái để một đứa trẻ không còn tò mò nữa mà thôi.

Sau này anh trưởng thành, cha con ít tâm sự cùng nhau, anh cũng đã thôi hỏi ba về người mẹ mà anh chưa một lần nhìn thấy bằng da bằng thịt. Tóc ba anh đã có kha khá sợi bạc, nhưng bức ảnh trẻ trung của mẹ vẫn nằm ở đó, quanh năm không bám một hạt bụi nào. Mỗi năm vào ngày sinh và mất của bà, ba anh đều ở lại nghĩa trang đến khuya, mặt buồn rười rượi như đang hoài niệm về một ký ức đẹp đẽ nào đó mà không bao giờ chạm vào được nữa.

Khép cửa lại, Tư Nghị chậm rãi đi lên phòng. Hơn ba giờ sáng, anh co người đứng dưới vòi hoa sen dội cho sạch mùi tử thi bám vào cơ thể. Nhìn vai trần trong gương, đột nhiên anh lại nhớ tới Quách Mẫn, lúc con bé hỗn loạn cứ rúc vào vai anh, có khi nào chiếc răng sữa bị gãy kia là cắn vào vai của hung thủ hay không?

Anh lại nhớ tới sáng nay khi ba mình vươn tay ra lấy tờ báo thì mặt mày nhăn nhó đau đớn, liệu rằng…

Tư Nghị khép chặt mắt lại, lắc cái đầu ướt đẫm xua đi dòng suy nghĩ không có căn cứ kia. Ba anh có lý do gì để giết người cơ chứ…



Tắt vòi nước, Tư Nghị mặc lại quần áo, lấy máy sấy tóc quơ loạn trên đầu vài cái rồi mở cửa ban công trèo qua phòng bên cạnh. Vặn nhẹ tay nắm, hôm nay cửa khóa rồi, anh nhếch môi cười, chỉ bằng cách này mà muốn làm khó được anh sao?

Tư Nghị lấy chiếc chìa khóa sáng nay mới trộm ra mở cửa, anh bước nhẹ vào trong di chuyển tới gần cô gái đang ngủ say sưa trên giường. Lúc Tuệ Ngọc ngủ cứ như em bé, gối một nơi, chăn ở một chỗ rồi nằm co rúm người chịu lạnh mà vẫn ngủ ngon.

Anh sửa lại dáng nằm của cô rồi nằm xuống bên cạnh, tay gối đầu, tay ôm siết “nàng thỏ nhỏ” sát vào lòng mình, dụi mũi vào chiếc cổ trắng ngần ngửi hương thơm dễ chịu, hương vị mà anh đã ngửi từ lúc cô mới chào đời đến khi đã đến tuổi cập kê.

Từ trong giấc mộng đẹp đẽ hái hoa bắt bướm của mình, đột nhiên có thứ gì đè nặng, Tuệ Ngọc nhíu mày chập chờn mở mắt, nhìn cánh tay quen thuộc từ dưới eo luồn dài lên giữa khe ngực rồi dừng lại dưới gò má của mình. Cô tức giận há miệng ra định ngoạm lấy thì có giọng nói khàn khàn mệt mỏi thổi hơi ấm vào tai.

- Cho anh ngủ một lát, trời sắp sáng rồi.

- Sao chú vào đây được?

Doãn Tư Nghị dụi mũi vào cổ Tuệ Ngọc, ngón tay cái lót dưới gò má vuốt ve da mặt cô nhè nhẹ.

- Vào phòng còn không làm được, thì làm sao vào được trái tim em…
— QUẢNG CÁO —