Anh Ấy Là Ma Cà Rồng

Chương 60: Bảo vệ con gái (1)



Mọi người tiến đến xem điện thoại của Âu Diệu Hàm, kẻ lạ mặt đã gửi một đoạn clip đến cho cô, đoạn clip ấy quay cảnh ba mẹ của cô bị đánh và trói lại trên ghế, khắp mặt, khắp người đều là vết thương.

Vưu Thế An xuất hiện đứng phía sau khom người đặt hai tay lên vai của hai ông bà rồi cười hả hê, thích thú: “Muốn cứu ba mẹ của cậu thì cậu hãy mau về nhà gặp tớ đi. Mau lên nha, bạn thân yêu dấu!”

Âu Diệu Hàm hoảng loạn, bật khóc nhìn mọi người với ánh mắt cầu cứu. Âu Thanh Nguyên gấp gáp kéo tay cháu gái của mình: “Chúng ta mau quay về thôi.”

Cố Tư Nhuệ làm sao có thể đứng yên để người mình thích mạo hiểm một mình, anh lo lắng, vội vã đi theo: “Tôi cũng đi nữa.” Trước khi rời đi anh không quên căn dặn mọi người: “Ngạn Thanh! Em mau đưa Châu Hoa về Phương gia đi, bọn người của Dương Hoài Châu đã động đến ba mẹ của Diệu Hàm thì sớm muộn gì cũng tới Phương gia thôi.”

Cố Ngạn Thanh khẽ gật đầu mau chóng cùng Cố Trân Dao và mấy người Phương gia đưa Phương Châu Hoa quay về.

Cố Tư Nhuệ, Âu Thanh Nguyên cùng Âu Diệu Hàm vừa rời đi thì Hàn Bái xuất hiện chặn mọi người lại. Cố Ngạn Thanh giơ tay che chắn kéo Phương Châu Hoa ra phía sau của mình, Phương Thiên Bảo cùng Cố Trân Dao chia nhau bảo vệ cho Phương Hà Uy và Lạc Cẩm Oanh.

Hàn Bái cùng đám tay chân của mình bao vây Phương Châu Hoa, ông ta vừa phẩy tay một cái đám thuộc hạ liền lao về phía Cố Trân Dao, còn ông ta đương nhiên là nhắm đến Phương Châu Hoa và Cố Ngạn Thanh.

Phương Hà Uy và Phương Thiên Bảo, Cố Trân Dao đứng vòng quanh Lạc Cẩm Oanh, cả ba người vừa đánh nhau vừa bảo vệ cho bà. Đám ma cà rồng này mạnh đến quỷ dị, chắc chắn đã được tiêm thuốc vào người rồi.

Bên này đánh sắp kiệt sức mà chỉ hạ được vài tên, bên kia Cố Ngạn Thanh dùng cả tính mạng để đánh nhau bảo vệ cho bạn gái của mình. Bây giờ anh đã nhận ra mọi chuyện là do Hàn Bái sắp đặt, ông ta dựng lên mọi chuyện để dẫn dụ mọi người rời đi, như vậy có thể dễ dàng bắt Hoa Hoa của anh.

Hàn Bái đã mạnh hơn rất nhiều, một mình Cố Ngạn Thanh e là không thể đấu lại ông ta, tình hình càng lúc càng bất ổn, anh cùng mọi người không trụ được lâu nữa phải mau chóng tìm cách chạy thoát.

Cố Ngạn Thanh bị Hàn Bái đánh đến mức khắp người đều là thương tích, anh cắn răng chống đỡ, bảo vệ Phương Châu Hoa bằng mọi giá, ngay khi anh cảm thấy mình sắp không chống đỡ được nữa rồi thì Hàn Bái bỗng bị đánh văng ra một khoảng khá xa.

Màu mắt của Phương Châu Hoa đã thay đổi đồng nghĩa với việc người bây giờ không phải là cô nữa, Đường Diệp liếc mắt nhìn Cố Ngạn Thanh, giọng nói không mang chút cảm xúc nào: “Cậu đi giúp chị gái của cậu cùng những người khác đi, Hàn Bái cứ để tôi xử lý.”

Ánh mắt lạnh tựa như băng cùng với dáng vẻ hiện tại của Đường Diệp khiến cho Cố tiểu thiếu gia có chút sợ, anh gật gật đầu nhanh chóng chạy đi giúp chị gái và mọi người.

Hàn Bái biết người trước mặt là Đường Diệp chứ không phải là Phương Châu Hoa, ông bắt đầu có chút sợ sệt, nuốt nước bọt quan sát từng cử chỉ của bà. Đường Diệp nhếch môi cười lạnh, đôi mắt không một chút gợn sóng: “Sao vậy? Sợ rồi à?”

Hàn Bái không đáp lại mà trực tiếp lao đến tấn công, Đường Diệp thoắt ẩn thoắt hiện né được mấy đòn đánh của ông ta sau đó đánh trả kịch liệt, bà hồi phục chưa được bao nhiêu bây giờ lại phải xuất hiện đánh nhau với Hàn Bái rất nhanh cơ thể đã thấy không ổn, sức mạnh dần yếu đi.

Bên kia nhờ có sự giúp đỡ của Cố Ngạn Thanh chỉ mất một lúc đã hạ gục được gần hết, cứ tưởng mọi chuyện sắp kết thúc rồi nhưng bỗng Vưu Thế An cùng một vài tên ma cà rồng nữa đến trợ giúp cho Hàn Bái.

“Mẹ kiếp!” Cố Ngạn Thanh không nhịn được mà nghiến răng chửi thề.

Vưu Thế An cũng đã được tiêm thuốc nên sức mạnh cũng đã tăng lên rất nhiều, khó đối phó hơn trước, Cố Trân Dao ôm vết thương trên cánh tay nhíu mày nói với Cố Ngạn Thanh: “Lần này không xong rồi.”

Đánh nhau với Đường Diệp một lúc, Hàn Bái cảm nhận dường như bà đã suy yếu, tốc độ không còn nhanh như trước nữa, ông ta nhếch môi đắc ý càng tấn công dữ dội hơn, thấy Đường Diệp để lộ sơ hở ông ta rút dao đâm vào bụng, bà giật mình cả kinh nhìn xuống bụng của con gái mình.

Cơ thể như quả bóng bị xì hơi, bà ngã xuống đất ôm bụng đang chảy máu không ngừng, Hàn Bái đứng một bên cười ha hả khoái chí, đắc ý vô cùng: “Để tôi xem lần này bà còn mạnh đến cỡ nào, mau chịu thua để con gái của bà đi theo tôi đi.”

“Hoa Hoa!” Cố Ngạn Thanh bàng hoàng, lo lắng hét lớn khi thấy Phương Châu Hoa bị đâm, anh muốn chạy đến bên cạnh xem cô như thế nào rồi nhưng luôn bị Vưu Thế An cản trở, anh điên tiết dùng hết mọi sức lực để đánh với Vưu Thế An.

Đường Diệp thấy cơ thể của con gái mình dần dần yếu đi, nếu bà còn ngoan cố chiếm lấy thân xác của cô thì cô sẽ chết mất, nhưng nếu bây giờ bà biến mất thì không chỉ có con gái bà mà mọi người đều sẽ chết dưới tay của Hàn Bái, chỉ còn một cách duy nhất…

Phương Châu Hoa nằm dưới đất, hai mày nhíu chặt lại, đôi mắt đã trở về như bình thường, cô đau đớn ôm vết thương ở bụng, đôi mắt nheo lại cố nhìn về phía trước khi thấy có một người phụ nữ mặc chiếc váy màu tím giống mẹ. Khi người phụ nữ ấy xoay người lại đôi mắt của Phương Châu Hoa mở hết cỡ, trợn ngược thốt lên: “Mẹ!”

Hàn Bái sững người không tin vào mắt của mình, làm sao có thể? Đường Diệp đã chết rồi, bây giờ chỉ là một linh hồn trú ngụ trong cơ thể của Phương Châu Hoa sao có thể hiện ra trước mặt ông ta được?

Đường Diệp nhìn con gái cưng của mình mỉm cười: “Mẹ sẽ bảo vệ con, nhất định sẽ không để con phải chịu thêm bất kỳ thương tổn nào nữa, con hãy ráng chịu đựng một chút nha.”

Vừa nói xong Đường Diệp liền xoay người thoắt một cái đã xông đến đánh nhau với Hàn Bái.

Cố Ngạn Thanh, Cố Trân Dao cùng Phương Thiên Bảo và Phương Hà Uy cuối cùng cũng hạ được hết đám ma cà rồng phiền phức kia, chính Cố tiểu thiếu gia cùng chị gái của mình giết chết Vưu Thế An, thi thể của hắn nằm dưới đất chết không nhắm mắt.

Cố Ngạn Thanh vừa đánh xong liền chạy đến đỡ Phương Châu Hoa để cô tựa vào người của mình, thấy vết thương đang chảy máu anh vội gọi chị gái của mình đến: “Chị hai! Mau! Mau đến cứu Hoa Hoa.”

Cố Trân Dao dùng bật lửa thiêu rụi thi thể của Vưu Thế An xong thì chạy đến chỗ Cố Ngạn Thanh. Lạc Cẩm Oanh thấy con gái chảy nhiều máu thì lo lắng đến phát khóc: “Cố tiểu thư! Tôi xin cô, xin cô hãy mau cứu con gái của tôi.”

Cố Trân Dao vỗ nhẹ lên mu bàn tay của bà như một lời trấn an sau đó dùng sức mạnh của mình cầm máu cho Phương Châu Hoa trước, với sức lực hiện tại của cô thì không thể chữa khỏi vết thương cho Phương Châu Hoa hoàn toàn được.

Phương tiểu thư cảm thấy vết thương đã đỡ đau hơn chút ít, cô nhìn về phía mẹ của mình gấp gáp nói: “Ngạn Thanh! Anh mau giúp mẹ em đi.” Giọng nói của cô run run, đôi mắt đỏ hoe, không hiểu sao cô lại có cảm giác không lành, trong lòng cứ bồn chồn, bất an, lo sợ.