Anh Ấy Là Ma Cà Rồng

Chương 63: Chị sẽ không bỏ rơi em



Hàn Gia Tường vừa vào đến phòng bệnh liền đi nhanh đến giường bệnh của Phương Châu Hoa, nhìn thấy chị gái nằm trên giường bệnh sắc mặt nhợt nhạt cậu đau lòng không thôi: “Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Tại sao chị của tôi lại bị thương?” Ánh mắt của Hàn Gia Tường trở nên sắc bén, trong lòng tràn ngập lửa giận.

Cố Trân Dao là người đứng ra kể lại mọi chuyện, đến khúc cuối cùng cô lại chần chừ, ấp úng không kể, cô không biết phải nói như thế nào với Hàn Gia Tường đây. Hàn Gia Tường không phải là kẻ ngốc mà không cảm nhận được sự khác lạ của Cố Trân Dao và mọi người. Tại sao nói đến mẹ của cậu thì sắc mặt của mọi người lại thay đổi? Trong lòng của Hàn Gia Tường bắt đầu dâng lên một sự lo lắng, bất an, cậu nghiêm mặt hỏi: “Có phải mẹ của tôi đã xảy ra chuyện rồi đúng không? Mẹ tôi như thế nào rồi? Các người mau nói đi chứ!”

Tất cả đều im lặng, im lặng một cách đáng sợ, Hàn Gia Tường dần mất kiên nhẫn, cậu trừng trừng hai mắt nhìn thẳng về phía của Âu Diệu Hàm quát lớn: “Cô! Cô mau nói cho tôi biết, mẹ tôi như thế nào rồi?”

Âu tiểu thư nhát gan, cậu chỉ mới vừa quát nạt một tiếng cô đã sợ xanh cả mặt mày, không thể không nói: “Mẹ, mẹ của cậu đã… đã tan biến rồi, dì ấy… dì ấy vì bảo vệ cho Hoa Hoa mà đã dùng hết toàn bộ sức mạnh mình có để hiện ra, sau khi giết được Hàn Bái thì dì ấy cũng tan biến.” Vừa nói cô vừa rưng rưng nước mắt, giọng nói có chút nghẹn lại.

Những lời Âu Diệu Hàm vừa nói khiến Hàn Gia Tường chết trân, như sét đánh ngang tai, cổ họng của cậu bị nghẹn lại không thể thốt ra được lời nào, trái tim như bị ai đó dùng dao đâm vào, rất đau, rất đau.

Hàn Gia Tường đứng như một pho tượng một lúc lâu mới cất tiếng nói: “Các người ra ngoài một lúc đi, tôi muốn ở riêng với chị của tôi.”

Những người có mặt hiểu cho tâm trạng hiện giờ của Hàn Gia Tường, Cố Ngạn Thanh nhìn Phương Châu Hoa sau đó cùng mọi người rời khỏi phòng bệnh.

Cánh cửa vừa được đóng lại, Hàn Gia Tường tiến đến chỗ Phương Châu Hoa ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, cậu gần như sụp đổ, nước mắt bắt đầu rơi xuống không ngừng. Cậu nắm tay của Phương Châu Hoa áp lên mặt của mình, nghẹn ngào nói: “Chị! Em và chị lại một lần nữa mất mẹ rồi, mẹ lại rời bỏ chúng ta rồi. Bây giờ, em chỉ còn có chị là người thân, chị nhất định phải mau chóng tỉnh lại, đừng có bỏ rơi em.”

Hàn Gia Tường khóc nghẹn đến mức nói không thành lời, cậu rất sợ chị gái mà cậu vừa mới nhận lại sẽ bỏ rơi cậu, cậu bị bỏ rơi nhiều lần rồi cậu không muốn bị bỏ rơi một lần nữa đâu. Hàn Gia Tường dụi dụi vào bàn tay của Phương Châu Hoa như tìm kiếm hơi ấm, một sự an ủi từ cô: “Mẹ không cần em, ba cũng bỏ rơi bán em cho kẻ khác, nếu bây giờ chị cũng bỏ rơi em, không chịu tỉnh lại thì em phải làm sao đây? Chị! Chị mau tỉnh lại đi!”

“Chị làm sao có thể bỏ rơi em trai của mình được chứ?” Phương Châu Hoa vừa tỉnh lại đã nghe em trai của mình nói chuyện, nước mắt của cô bất giác rơi xuống, giọng nói vẫn còn rất yếu ớt cất lên.

Hàn Gia Tường ngẩng đầu thấy chị gái đã tỉnh thì mừng rỡ: “Chị tỉnh rồi? Thật tốt quá rồi!” Cậu vội ấn chuông trên đầu giường bệnh để gọi bác sĩ đến.

Cậu lau nước mắt, cố gắng quay trở về trạng thái bình thường sau đó đi mở cửa báo cho mọi người biết tin. Cố Ngạn Thanh vui mừng chạy vào đầu tiên, anh xoa nhẹ gương mặt tái nhợt của cô mỉm cười lên tiếng: “Cuối cùng thì em cũng đã tỉnh lại rồi.”

Bác sĩ nhanh chóng có mặt kiểm tra cho Phương Châu Hoa, kiểm tra xong liền nói cô đã ổn nếu không có gì nữa thì ba ngày sau có thể xuất viện về nhà dưỡng thương. Bác sĩ cùng y tá vừa rời đi Cố Vĩnh Lâm đã ngay lập tức tiến đến kiểm tra cho cô một lần nữa để cho chắc chắn.

Nhận được cái gật đầu khẳng định Phương Châu Hoa thật sự ổn mọi người mới an tâm thở phào nhẹ nhõm. Phương Châu Hoa mỉm cười trấn an mọi người nhưng trong ánh mắt không có chút ý cười nào, ai nấy đều có thể thấy rõ nỗi buồn trong mắt của cô.

“Mọi chuyện như thế nào rồi? Thuận lợi đúng không?” Phương Châu Hoa nhớ đến chuyện em trai cùng anh hai và Cố Trạch Thu đi tiêu hủy số thuốc kia bèn hỏi han.

Phương Trường Châu lên tiếng trả lời: “Mặc dù quá trình không thuận lợi mấy nhưng bọn anh đã tiêu hủy hết số thuốc đó rồi, phòng thí nghiệm cũng đã bị nổ tung.” Anh chợt nhớ đến vết thương trên người của Hàn Gia Tường: “Phải rồi, Gia Tường, cậu mau để Cố Vĩnh Lâm chữa trị vết thương đi.”

Anh cùng Cố Trạch Thu đã được Cố đại thiếu gia chữa trị, hiện tại đã không còn vấn đề gì nữa.

Cố Vĩnh Lâm không đợi Hàn Gia Tường có đồng ý hay không mà trực tiếp bước đến gần dùng sức mạnh của mình để chữa trị cho cậu. Hàn thiếu gia ngoan ngoãn ngồi im để Cố Vĩnh Lâm chữa trị, có chị gái ở đây cậu làm sao có thể bướng bỉnh, cứng đầu được, cậu phải ngoan để chị gái không ghét mà bỏ rơi cậu.

Phương tiểu thư cúi mặt xuống nhìn sợi dây chuyền trên cổ, đôi mắt lại đỏ hoe, mặt dây chuyền đã không còn sáng như lúc trước nữa rồi, nó hoàn toàn là một màu tối đen, mẹ thật sự đã rời bỏ cô rồi.

Nếu có kiếp sau Phương Châu Hoa nguyện rằng bản thân có thể một lần nữa trở thành con gái của mẹ, đến khi đó sẽ đến lượt cô bảo vệ cho mẹ của mình.

Âu Diệu Hàm đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, cô quay qua quay lại mò vào trong túi tìm cái gương nhỏ mà cô hay mang theo bên mình. Lấy chiếc gương nhỏ xinh ra, Âu tiểu thư vui vẻ đưa cho Phương Châu Hoa: “Hoa Hoa! Cậu hãy mau nhìn vào trong gương đi, cậu phải nhìn thật kỹ gương mặt của mình xem nó như thế nào.”

Phương Châu Hoa ngơ ngác, chớp chớp mắt nhìn bạn thân, không hiểu bạn thân của mình nói vậy là có ý gì, cô cầm gương lên xem, đôi mắt của cô ngay tức khắc mở to hết cỡ, không tin vào những gì mà mình đang thấy. Phương Châu Hoa sờ lên gương mặt đã từng có vết bớt xấu xí kia: “Sao, sao lại như vậy? Vết bớt…” Cô nhìn mọi người bằng cặp mắt nghi hoặc, vết bớt của cô sao lại biến mất rồi?

“Vết bớt trên gương mặt của em là do mẹ của em gây ra, có lẽ bà ấy muốn bảo vệ cho em nên mới tạo nên vết bớt ấy. Sau khi bà ấy hoàn toàn tan biến thì vết bớt cũng theo đó mà mất đi.” Cố Ngạn Thanh chầm chậm giải thích cho bạn gái mình nghe.

Bây giờ Phương Châu Hoa thật sự rất xinh đẹp, còn đẹp hơn Đường Diệp nữa, đó là lý do vì sao Đường Diệp lại tạo ra vết bớt xấu xí ấy, nếu không có vết bớt đó thì có lẽ cô đã gặp nguy hiểm ngay từ lúc nhỏ rồi.