Anh Ấy Là Ma Cà Rồng

Chương 64: Đánh lạc hướng (1)



Phương Châu Hoa nhìn chằm chằm vào trong gương, vết bớt biến mất là ước ao lớn nhất của cuộc đời cô, nó không còn cô vui biết bao nhưng bây giờ cô thà có vết bớt cả đời chứ không muốn mất đi mẹ của mình.

Do Phương Châu Hoa chỉ mới vừa tỉnh lại mọi người sợ cô nghỉ ngơi không đủ, sẽ mệt mỏi động đến vết thương nên tất cả chỉ thăm cô thêm một lúc thì từng người lần lượt rời đi.

Đến trưa chỉ còn Cố Ngạn Thanh và Hàn Gia Tường ở lại với Phương Châu Hoa. Hàn thiếu gia sợ chị gái của mình đói nên đã chạy đi mua chút đồ ăn, bây giờ chỉ còn có Cố Ngạn Thanh ở trong phòng bệnh.

Phương tiểu thư khẽ cau mày khi thấy Cố Ngạn Thanh cứ lén la lén lút nói chuyện điện thoại với ai đó còn cố tình tránh mặt không muốn để cô biết.

Bà chủ Phương vén tóc ra phía sau, cố lắng tai nghe xem anh đang nói chuyện với ai, càng nghe cô càng nhíu mày vì phát hiện người anh đang nói chuyện là phụ nữ.

Đợi sau khi Cố tiểu thiếu gia cúp máy, cô bày ra vẻ mặt nghiêm nghị, có phần lạnh nhạt hỏi: “Anh nói chuyện ai thế? Em nghe giọng hình như người nói chuyện với anh là phụ nữ.” Thấy Cố Ngạn Thanh không nói gì muốn tìm cớ cho qua chuyện thì Phương Châu Hoa càng khó chịu càng muốn làm rõ: “Này, chiều cao của em có hạn, tuy em muốn cao thêm nhưng không phải cao bằng cách thêm cặp sừng lên đầu em đâu nhá.”

“Em nói cái gì vậy? Không phải như những gì em nghĩ đâu, người đó… người đó là nhà thiết kế váy cưới.” Cố tiểu thiếu gia sợ bạn gái của mình hiểu lầm rồi lại giận dỗi nên đành nói thật.

“Nhà thiết kế váy cưới?” Phương Châu Hoa cau mày nghi hoặc, không hiểu ý của anh cho lắm, đang yên đang lành tìm nhà thiết kế váy cưới làm gì chứ? Không kẽ là…

Cố Ngạn Thanh sờ sờ mũi của mình, nét mặt có chút ngại ngùng, lỗ tai cũng đã hơi đỏ lên: “Thì… anh đặt may sẵn, trước sau gì em cũng là vợ của anh thôi.” Anh tiến đến bên cạnh nắm lấy tay của Phương Châu Hoa nũng nịu nói với cô: “Giải quyết chuyện của Dương Hoài Châu xong chúng ta kết hôn nha.”

Bà chủ Phương bật cười, nhướng mày hỏi: “Anh là đang cầu hôn em? Cầu hôn qua loa vậy à? Em không đồng ý đâu nhá.” Nhìn bộ dạng hiện tại của anh cô thật muốn trêu chọc.

“Đây sao có thể gọi là cầu hôn được chứ? Anh là hỏi ý của em, còn về việc cầu hôn sao anh có thể làm qua loa như thế được.” Cố tiểu thiếu gia lay lay cánh tay của Phương Châu Hoa rồi lại dụi dụi vào tay của cô: “Hứa với anh nha, hứa với anh sau khi giải quyết chuyện của Dương Hoài Châu xong chúng ta sẽ kết hôn.” Anh mà còn không nhanh chóng đưa cô về nhà thì anh sợ cô sẽ bị người ta bắt đi mất, đặc biệt là tên tình địch đáng gờm Âu Thanh Nguyên kia, ông bà xưa có câu cưới vợ phải cưới liền tay.

Phương tiểu thư cảm thấy mình xong đời rồi, cô thế mà lại không chịu được màn làm nũng này của anh, cô cười mỉm khẽ gật đầu đồng ý, không dám trêu anh nữa, ngay cả làm nũng anh còn dám thì không biết chừng lát nữa anh sẽ khóc lóc nếu cô không đồng ý.

Hàn Gia Tường vừa mở cửa bước vào chưa kịp nói gì đã phải ăn một tô cơm chó siêu to của chị gái và Cố Ngạn Thanh, không hiểu sao bây giờ cậu lại thấy Cố Ngạn Thanh chướng mắt thế nhỉ? Cậu mang đồ ăn đặt lên bàn, tách chị gái cùng Cố Ngạn Thanh ra hai bên: “Hai người mau ăn đi, đừng phát cơm chó nữa, em nhức mắt.”

Phương Châu Hoa phì cười, em trai của cô lại bắt đầu khó ở rồi, không biết sau này cô gái nào sẽ chịu được cái tính thất thường này của cậu đây.

……………………………………………………….

Buổi tối, vì bệnh viện không cho quá hai người thân chăm sóc cho bệnh nhân nên mọi người bắt đầu giành nhau để chăm sóc cho Phương Châu Hoa, giành tới giành lui cuối cùng hai người ở lại chăm sóc cho cô vẫn là Cố Ngạn Thanh và Hàn Gia Tường, không ai giành lại hai người hết.

Phương Hà Uy cùng Lạc Cẩm Oanh, Phương Trường Châu và Phương Thiên Bảo hậm hực đi về, trên đường đi Phương Trường Châu nghĩ lại cảm thấy không hài lòng về em rể tương lai cho lắm, anh bỗng nảy ra một suy nghĩ có hơi xấu xa: “Ba! Mẹ! Mặc dù bây giờ chúng ta đã chấp nhận chuyện Hoa Hoa và Cố Ngạn Thanh yêu nhau nhưng chuyện kết hôn lại là một chuyện khác, ba mẹ xem bây giờ chỉ mới có quen nhau thôi mà thằng nhóc đó đã không xem ai ra gì, ngay cả ba mẹ mà còn không ngán thì sau này không phải là trèo lên đầu chúng ta ngồi luôn hay sao? Tới lúc Cố Ngạn Thanh ngỏ lời cầu hôn chúng ta phải làm khó dễ tên nhóc đó, không để cho cậu ta kết hôn với Hoa Hoa dễ dàng như thế được.”

Lạc Cẩm Oanh và Phương Thiên Bảo gật gù tán thành ý kiến này, phải hành cho tơi tả mới được. Phương Hà Uy đi bên cạnh không nói gì nhưng trong lòng cũng đồng ý chuyện này, thật ra ngay từ khi con gái cưng của ông công khai yêu đương với tên nhóc ma cà rồng đó là ông đã nghĩ đến chuyện này rồi.

Bên trong phòng bệnh, Cố Ngạn Thanh và Hàn Gia Tường bắt đầu tranh giành nhau chiếc giường bên cạnh giường của Phương Châu Hoa, người không tranh được sẽ phải ngủ trên ghế sô pha, hai người cãi nhau inh ỏi khiến cho cô nhức hết cả đầu.

Đang cãi nhau Hàn Gia Tường bỗng dưng im bặt, đôi mày nhíu chặt lại đặt ngón trỏ lên môi suỵt một tiếng. Cố tiểu thiếu gia cùng Phương Châu Hoa không hiểu chuyện gì nhưng cũng im lặng.

Hàn thiếu gia nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài hành lang, tiếng bước chân khiến cậu bất giác rùng mình sợ hãi, càng đến gần Hàn Gia Tường càng dám chắc chắn tiếng bước chân đó là của Dan một trong năm tên ma cà rồng mạnh nhất của Dương Hoài Châu.

Cố Ngạn Thanh tinh ý nhận ra sự khác lạ của Hàn Gia Tường, anh khẽ hỏi: “ Bên ngoài có nguy hiểm gì sao?”

Hàn Gia Tường gật gật đầu: “Tôi nghe thấy có tiếng bước chân bên ngoài, tiếng bước chân đó là của tên Dan một trong những thuộc hạ của Dương Hoài Châu, tôi dám chắc chắn, sẽ không bao giờ lầm được.”

Tiếng bước chân dừng lại ở trước cửa phòng bệnh, lần này Cố Ngạn Thanh cũng nghe được, cảm nhận được nguy hiểm, thấy Hàn Gia Tường định đi ra ngoài anh liền kéo tay cản lại: “Để tôi ra đó cho, trên người cậu vẫn còn vết thương đấy.”

Nói xong, Cố Ngạn Thanh liền nhanh chóng đi ra ngoài, cánh cửa vừa mở anh nhìn về phía hành lang đúng thật là có người, người này mạnh đến mức anh có thể cảm nhận rõ mồn một.

Gã Dan đột nhiên lao đến đánh nhau với Cố Ngạn Thanh, anh mới đỡ đòn còn chưa kịp đánh trả thì hắn đã chạy đi, vốn dĩ anh không đuổi theo nhưng lại thấy trên người của Dan có móc khóa của chị gái, anh không suy nghĩ nhiều nữa ngay lập tức đuổi theo.