Anh Ấy Rất Tốt, Rất Tốt

Chương 21: Em nhớ anh



Chương 21: Em nhớ anh
Chuyển ngữ: Tiểu Vũ
Trình Tang Tang biết mình chủ quan.
Vừa rồi trong phòng bếp cô chỉ toàn tâm toàn ý suy nghĩ xem nên quyến rũ Hàn Nghị như thế nào, thế nên lúc đi ra ngoài quên mất chuyện mình giả vờ đau chân trái.
Cô nắm chặt cốc nước thủy tinh.
Sau đó uống cạn cốc nước đó.
Trình Tang Tang không trả lời câu hỏi của Hàn Nghị, cô tránh ánh mắt của anh, đi vòng qua anh rồi ngồi xuống ghế salon.
Bầu không khí yên tĩnh đến nỗi chỉ cần một chiếc kim rơi xuống cũng có thể phát ra tiếng động.
Hành động của cô đã giải đáp nghi hoặc trong lòng Hàn Nghị, đau chân trái hay chân phải cái gì chứ, cả hai chân đều không hề đau. Hơn nửa tiếng trước, màn trình diễn ở bãi đỗ xe của Trình Tang Tang hoàn mỹ tới nỗi có thể so sánh với diễn viên đoạt giải Oscar.
Sắc mặt Hàn Nghị khó coi đến cực điểm.
Lúc này, Trình Tang Tang nhẹ nhàng lên tiếng: "Ừm, em giả vờ đấy, anh đi đi, không cần phải để ý tới em nữa đâu."
Hàn Nghị không nói tiếng nào, thẳng chân bước ra cửa.
Trình Tang Tang nói tiếp: "Lúc bị đám người kia đuổi theo em đã cực kỳ muốn gặp anh, không nghĩ tới thật sự có thể gặp được. Vào khoảnh khắc nhìn thấy anh, em đã nghĩ, bất kể như thế nào cũng phải lừa anh về nhà cho bằng được. Em biết lừa anh là không tốt, nhưng mà nếu như em bảo anh đưa em về nhà, anh sẽ đưa sao? Anh sẽ chẳng làm thế đâu. Anh nhất định sẽ lạnh lùng mà từ chối em, dù sao thì em trong mắt anh cũng chỉ là một con người bạc tình bạc nghĩa mà thôi."
Bước chân của Hàn Nghị khựng lại.
3 giây sau, anh tiếp tục đi về phía trước.
Trình Tang Tang vẫn tiếp tục nói: "Dù gì thì em cũng rất cảm ơn anh vì đã đưa em về nhà. Mặc dù em không bị trẹo chân, nhưng thật sự đã bị dọa sợ. Em biết anh cứu em cũng chỉ vì nghĩ tới chuyện hai đứa mình đã từng yêu nhau, hoặc có thể chỉ là vì bọn mình đã từng có một cuộc sống tình dục hòa hợp. Anh chỉ đơn giản là niệm tình cũ, còn em thì vẫn luôn lợi dụng điểm này để quấn lấy anh, em đúng là một người phụ nữ xấu xa. Em xin lỗi vì đã gây ra nhiều phiền phức cho anh, anh yên tâm, từ nay về sau em sẽ không quấn lấy anh nữa. Em chẳng tốt chút nào, chỉ luôn lừa anh thôi... "
Giọng nói của cô càng ngày càng nhẹ.
"Em thật sự rất rất không tốt, còn anh thì lại rất rất tốt, em không nên gây họa cho anh. Anh đi đi, em sẽ không làm phiền anh nữa."
Trình Tang Tang rất thành khẩn nhận sai.
Hàn Nghị cũng đã đi tới trước cửa.
Anh đứng đó bất động, lạnh lùng đến mức có lẽ sẽ chẳng bao giờ quay đầu lại nữa.
Anh biết rõ cô đang chơi trò lấy lui làm tiến, mấy lời vừa rồi của cô đều là giả dối. Cứ bị lừa hết lần này đến lần khác, nói không tức giận thì là giả, nói không phẫn nộ cũng là giả, nhưng điều khiến anh tức giận nhất chính là, tất cả sự khó chịu và tức giận của anh đều không phải bởi vì bị Trình Tang Tang lừa.
Mà là, dù anh biết rõ đó chỉ là chiêu trò của cô nhưng vẫn cắm đầu cắm cổ nhảy vào.
Hàn Nghị cảm thấy bản mình quá mức không có lòng tự trọng rồi.
Anh không cần quay đầu cũng biết Trình Tang Tang đang giả vờ, cô chỉ đang gài bẫy anh để anh phải quay đầu lại, để khiến anh phải chịu thua.
Tâm tư của cô, anh nắm rõ trong lòng bàn tay.
.
Hàn Nghị vươn tay, chạm vào tay nắm cửa.
Anh nghĩ, dù thế nào thì cũng phải đứng thẳng một lần, ít nhất thì cũng không thể để lần nào cô cũng vượt mặt được.
.
Ngay lúc này, một tiếng nức nở vang lên.
Sau đó, là một những tiếng khóc đứt quãng.
Trình Tang Tang vừa khóc vừa nói: "Hàn Nghị, anh là đồ lừa đảo. Anh đã nói nếu như biết em giả vờ thì sẽ không để em yên cơ mà. Lừa đảo! Đồ lừa đảo! Hàn Lừa Đảo! Anh lừa gạt tình cảm của em! Anh hại em ngóng trông tận 1 giờ lận! Không phải anh muốn không để em yên sao? Anh muốn không để em yên thế nào? Anh nói đi!"
Hàn Nghị: "..."
Cút mẹ nó sĩ diện đi!
.
Hàn Nghị rút tay, sắc mặt xanh mét xoay người lại, bước nhanh tới phòng khách.
Anh đến bên cạnh ghế salon, từ trên cao nhìn xuống Trình Tang Tang.
Trình Tang Tang khóc cực kỳ hào hứng, nước mắt chảy xuống ào ạt. Tối nay cô trang điểm để đi quán bar nên không dùng mascara chống nước, khóc một lúc nên hai mắt trở nên đen xì, giống hệt một con gấu trúc. Hàn Nghị cảm thấy mình bị điên thật rồi, cô khóc đến mức xấu thế này rồi mà anh còn cảm thấy đáng yêu.
Cô vừa khóc vừa nói: "Anh nói đi, anh muốn không để em yên thế nào? Nói đi, em đang nghe đây này."
Cô còn nói: "Không phải anh nói muốn đánh chết em sao? Anh còn nói nếu không đánh chết em thì anh sẽ theo họ em cơ mà. Em vẫn luôn nhớ kỹ, em vẫn luôn chờ anh đến đánh em, nhưng mà chờ mãi mà anh vẫn không đến."
Nói tới chuyện quá khứ, Trình Tang Tang thật sự bật khóc.
Cô khóc đến mức thở không ra hơi.
Hàn Nghị không lên tiếng, anh vẫn lạnh lùng nhìn cô khóc.
Cuối cùng, Trình Tang Tang không còn khóc được nữa thì bắt đầu cắn môi, mắt nhỏ trừng mắt lớn với Hàn Nghị.
5 phút sau, hai người vẫn không nói câu nào, chỉ trừng mắt nhìn nhau.
Bỗng nhiên, bụng Trình Tang Tang kêu lên một tiếng.
Cô yếu ớt nói: "Chú Hàn ơi, em đói."
Hàn Nghị vẫn lạnh lùng như cũ, giọng nói cũng khá hung: "Ăn cái gì?"
Cô hít hít mũi, nói: "Gì cũng được ạ."
"F*ck!"
Anh hung hăng chửi thề một câu, cũng chẳng biết đang mắng ai, sau đó trầm mặt đi vào trong bếp. Anh mở tủ lạnh, bên trong có không ít nguyên liệu nấu ăn. Hàn Nghị đặt nồi đun nước, rửa một nắm mì sợi rồi bỏ vào trong nồi. Anh lại lấy một miếng thịt trong tủ lạnh, giã đông rồi lại thành miếng.
Cuối cùng còn rán thêm một quả trứng và rải thêm một chút hành lá lên trên.
Một bát mì nóng hổi vừa thổi vừa ăn đã được ra lò.
.
Lúc Hàn Nghị ra ngoài phòng khách thì Trình Tang Tang đã nằm ngủ trên ghế salon.
Trong lúc anh nấu mì, Trình Tang Tang đã tẩy trang và thay áo ngủ, trên người cô còn có mùi thơm của sữa tắm.
Cô yên lặng nhắm mắt nằm đó.
Váy ngủ trên người là màu trắng tinh khiết, vừa thanh thuần vừa bảo thủ, chỉ lộ ra hai mắt cá chân trắng nõn. Dường như cô rất mệt mỏi, nằm cuộn người trên ghế salon ngủ ngon lành.
Hàn Nghị bất động nhìn cô.
Không biết đã nhìn bao lâu, anh mới nhận ra phải đặt bát mì trên tay xuống bàn.
Sau đó, Hàn Nghị quay người định đi về.
Lúc đi tới cửa, anh lại xoay người lại, liếc mắt nhìn Trình Tang Tang đang nằm trên ghế salon. Anh tựa như một pho tượng, đứng im đó không nhúc nhích. Mấy phút lại qua đi, trong cổ họng của anh dường như có gì đó lăn lộn, cả người nôn nóng vô cùng.
Anh đút tay vào túi quần, hộp thuốc lá rút ra được 1 phần 4 thì lại bị nhét trở về.
Hàn Nghị lại bước tới salon, cúi đầu nhìn gương mặt say ngủ của Trình Tang Tang.
Hàng lông mi vừa cong vừa dài như cánh quạt, đôi môi không tô son nhưng lại gợi cảm vô cùng. Cô đột nhiên nhíu mày, rồi liếm môi một cái.
Hàn Nghị tựa như bị bỏng, nhanh chóng rời mắt ra chỗ khác.
Anh bỗng nhiên trở nên nóng nảy, bưng bát mì vào trong bếp đổ đi rồi thuận tay rửa bát đũa xoong nổi. Nước lạnh chạm vào tay khiến nội tâm nóng nảy của anh tiêu tán đi không ít.
Anh lại trở lại phòng khách một lần nữa.
Trình Tang Tang đổi tư thế ngủ.
Gối ôm chẳng biết đã rơi xuống đất từ bao giờ, một tay cô ôm cổ, tay còn lại thì nắm tóc, cả người bắt đầu thở dốc, lông mày nhíu chặt lại. Tiếng thở càng ngày càng nặng, dường như cô đang mơ thấy ác mộng.
"Trình Tang Tang."
Hàn Nghị gọi tên cô.
Trình Tang Tang vẫn đắm chìm trong ác mộng, cô khó khăn há miệng thở gấp.
Hàn Nghị lại gọi tên cô.
Cô bỗng nhiên kêu lên một cách đau đớn: "Nhu cầu sinh lý cơ đấy? Có bản lĩnh thì từ giờ về sau anh đừng có bò lên giường em! Anh đi mà tìm mấy người phụ nữ khác ấy, dù sao thì đối với anh ai chả như nhau."
"Trình Tang Tang, tỉnh lại nào." Anh lay lay người cô.
Nhưng Trình Tang Tang lại giống như tìm được cọc gỗ nổi trên mặt biển rộng, cô nhanh chóng bắt lấy tay anh, năm ngón tay nắm thật chặt lấy anh, mạnh đến kinh người. Nhưng mà đúng lúc này, cặp lông mày của cô lại dần dần giãn ra, cũng không còn thở gấp như trước nữa, cả người lại yên tĩnh như lúc đầu.
Đột nhiên, một giọng nói rất nhẹ rất nhẹ vang lên: "Chú Hàn, em nhớ anh."
Trong tiếng nói mang theo sự nhớ nhung không giấu nổi.
.
Hàn Nghị không đánh thức cô nữa.
Anh ngồi xuống salon, mặc cho cô nắm lấy tay mình.
Mãi lâu sau anh mới kéo tay Trình Tang Tang ra, sau đó ôm ngang cô lên.
Anh dùng chân đá văng cánh cửa khép hờ, phát hiện đây không phải phòng ngủ thì lại đi tới một phòng khác. Anh đặt Trình Tang Tang lên giường, bật điều hòa rồi đắp chăn cho cô, Trình Tang Tang đột nhiên ôm lấy cánh tay rồi dán mặt lên cánh tay anh, nhẹ nhàng cọ cọ, giống như một con mèo nhỏ, vẻ mặt hài lòng cực kỳ.
Hàn Nghị có chút sửng sốt, nhưng vẫn không đẩy mặt cô ra.
Nhưng mà, tư thế này khiến anh có chút khó chịu, Hàn Nghị đành nằm xuống bên người Trình Tang Tang, để mặc cho cô ôm. Anh mở mắt, dò xét căn phòng của cô, màu sắc chủ đạo thiên về tông ấm, mỗi nơi đều được trang trí rất tỉ mỉ, có thể nhìn ra được chỉ có mình cô ở đây.
Dò xét xong, Hàn Nghị quay đầu nhìn Trình Tang Tang, cứ nhìn cứ nhìn mãi, lúc nào hơi mỏi thì chớp chớp mắt một chút.
Mãi tới khi trời sáng, Hàn Nghị mới rút cánh tay đã tê rần của mình về, rón rén đi ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại rồi rời khỏi nhà Trình Tang Tang.
Dường như là cùng lúc, khi Hàn Nghị rời đi cũng là khi Trình Tang Tang mở mắt.
Cô ngáp một cái.
Trong phòng ngủ có cửa sổ sát đất, cô kéo rèm ra.
Mấy phút sau, cô nhìn thấy Hàn Nghị đi ra.
Ở độ cao của tầng thứ 15, cô vẫn có thể chỉ cần nhìn qua là có thể nhận ra bóng lưng anh.