Anh Biết Gió Đến Từ Đâu

Chương 41



Trình Ca bị anh tóm lấy, dùng sức kéo một cái, người không tự chủ nhào vào lòng anh, là thân thể và hơi thở cô quen thuộc. Đến giờ phút này cô mới bắt đầu run lên.

Anh thở rất nặng, ngực phập phồng dữ dội: “Trình Ca, là tôi.”

“Tôi biết rồi.”

Sự bình tĩnh và lý trí sụp đổ trong chớp nhoáng này, nỗi lo âu bùng nổ trong nháy mắt này.

Bành Dã đá vào cửa, bàn tay nắm giữ gáy cô. Trình Ca run rẩy, há miệng định hít sâu, lưỡi anh tiến vào, hung hăng mút, đóng kín hoàn toàn hơi thở cô.

Anh ghì cô vào tường, giữ đầu cô gắt gao, hôn kịch liệt, kích động, gần như phát tiết.

Trình Ca thở không thông, váng đầu hoa mắt, thân thể cô phát run, tay cũng đang run, cởi quần áo anh ra một cách rối loạn không có trình tự, dùng sức ôm lấy thân thể đẫm mồ hôi nóng bỏng của anh.

Anh khom người hôn cô, chống đỡ cô, hai tay mò tới bên eo cô, cởi quần cô ra.

Cô đá bay giày, giãy hai chân, đạp quần jean xuống dưới lòng bàn chân, giải phóng một chân ra.

Chân kia cũng không thiết cởi, cô kéo quần anh, giơ một chân lên bám vào hông anh.

Cô xoay chuyển vòng eo, kề sát cơ bụng nóng như lửa của anh.

Sự bùng nổ sau khi khẩn trương cao độ khiến thân thể hai người phản ứng mãnh liệt trong nháy mắt, nhạy cảm đến cực hạn.

Anh một tay nắm giữa mông cô, một tay ôm lấy đầu gối cô, nâng một chân cô lên, lao vào thân thể đã sớm chuẩn bị xong của cô.

“A!”

Trình Ca không nén được bật ra tiếng rên rỉ, ngửa đầu đập vào vách tường, cô lại đạt đến đỉnh trong nháy mắt anh lao vào.

Thân thể chợt thít chặt của cô khiến Bành Dã không khống chế được thở dốc ra tiếng, dưới ánh trăng, trán anh nổi gân xanh.

“Trình Ca…” Anh gọi tên cô, từng cái một, cứng rắn và dùng sức đâm vào.

Cô vuốt ve bắp thịt săn chắc khắp người anh, hai chân run như nhũn ra, sắp không chống đỡ nổi nữa, nhưng lại cố hết sức và điên cuồng nghênh hợp anh, thu nhận toàn bộ dục vọng vội vã nóng bỏng của anh.

Anh nắm lấy cổ tay cô, giơ qua đỉnh đầu cô. Hơi thở nóng như lửa của anh phả bên tai cô, sự va chạm dưới người mạnh mẽ và bá đạo, tiếng rên nhỏ vụn tràn ra từ miệng Trình Ca.

Trình Ca đầm đìa mồ hôi, chưa bao giờ nhạy cảm khẩn trương giống như giờ phút này, từng làn sóng khoái cảm cực điểm, ngứa thấu nội tâm khiến thân thể cô gần như tan vỡ. Cô cũng không kiềm nén được nữa, rên rỉ không ngừng trong khe hở giữa thân thể anh và vách tường.

Và cuối cùng lúc anh phóng thích, thở dốc trầm thấp bên tai cô, Trình Ca ngửa đầu, trong cơn mê say choáng váng, mới nhớ tới một lần, lại một lần nữa, cô đều quên để anh đeo áo mưa.

Toàn bộ vào trong cơ thể cô.

Bành Dã ôm eo cô, đè cô ngã xuống giường, hơi thở dốc bên cạnh cô.

Trình Ca mồm miệng khô khốc, thở mạnh, nói ngắt quãng: “… Có điếu thuốc thì tốt rồi.”

Đến giờ phút này, cô mới xoay cơ thể mỏi nhừ qua, ngửa đầu nhìn anh: “Anh không bị thương chứ?”

Bành Dã chưa kịp trả lời, cô lại cười: “Xem biểu hiện vừa rồi, chắc không có.”

Bành Dã bóp cằm cô, lắc lắc: “Bị thương cũng có thể như thường.” Anh lại giải thích, “Kĩ thuật bắn súng của họ không chuẩn.”

Anh kéo cô lại gần một chút dựa vào ngực, ánh trăng vẩy lên khuôn mặt hai người. Bành Dã nhặt cỏ dại ngăn giữa hai người ra, nói: “Trên đường tôi thấy vết bánh xe, lúc cô về bị người khác đuổi theo?”

“Ừ,” Trình Ca nói, “Nhưng đã bị tôi bỏ rơi.”

Bành Dã cười khẽ: “Tôi nên biết cô có cách.”

“Có lẽ các anh không nhìn ra, nhưng trước đây tôi từng đua xe.”

Bành Dã nhìn cô một lúc, hỏi: “Kích thích không?”

“Kích thích.” Trình Ca nói, “Nhưng đều không bằng tối nay.”

Bành Dã cười: “Phần nào tối nay?”

Trình Ca hỏi ngược lại: “Anh nói xem?”

Dưới ánh trăng, gương mặt cô trắng như ngọc trai, Bành Dã nhìn cô hồi lâu, quay mặt qua chỗ khác: “Cô trắng chói mắt tôi rồi.”

Trình Ca lấy máy ảnh sang, nói: “Xem ảnh thử đi.”

Trình Ca mở máy ảnh liền thấy ảnh của Lâm Lệ. Cô gạt qua, nói: “Cũng không biết Lâm Lệ trốn đi đâu rồi.”

Bành Dã không có hứng thú gì, nói một cách lười nhác: “Không biết.”

Đang nói, Trình Ca thấy ảnh chụp cùng Thạch Đầu, Mười Sáu, Ni Mã còn có Bành Dã trong nhà bếp vào buổi sáng hôm đó, không có kĩ thuật đáng nói, cô lại rất thích.

Cô xem hơn mấy giây, mới lật qua.

Cô lật ra ảnh chụp trên nóc nhà nghỉ hôm đó, xem từng tấm, hoàn toàn không tìm được nhân vật khả nghi.

Trình Ca: “Chẳng lẽ không phải chụp trên nóc nhà nghỉ?”

Cô lật từng tấm từ đầu tới cuối, vẫn không có thu hoạch.

Lần này hai người đều hơi trầm mặc, người của Cáo Đen tới tìm máy ảnh, nhất định là vì bên trong có cái gì đó.

Chẳng lẽ hắn tưởng trong đây có cái gì đó?

Bành Dã nói: “Trước tiên đừng tìm nữa, về tìm tiếp. Cô nghỉ ngơi sớm, sáng mai lên đường về.”

Một ngày này Trình Ca cũng mệt chết rồi, chuẩn bị ngủ. Nhưng trong lúc vô ý Bành Dã nhấn máy ảnh một cái, ảnh trả ngược về mấy tấm, trong lúc không chú ý Bành Dã liền hơi nheo mắt lại.

Trình Ca thấy ánh mắt đó của anh mơ hồ có chút nguy hiểm, ló đầu nhìn một cái, là ảnh riêng tư trong buổi hẹn của cô và Cao Gia Viễn đêm đó.

Trình Ca hỏi: “Anh muốn chụp với tôi không?”

Bành Dã đập trả máy ảnh vào tay cô: “Vĩnh viễn không có khả năng.”

Bầu không khí đột nhiên chuyển lạnh.

Trình Ca im lặng thu dọn máy ảnh, Bành Dã nhìn cô một lát, giọng lại hòa hoãn chút, nói: “Ngủ thôi.”

“Ừ.”

Buổi tối hơi lạnh, không có chăn, Bành Dã lấy rơm đắp lên người Trình Ca, trong lúc vô ý nói: “Cô tới đây một chuyến, chỗ tồi tàn nào cũng ở qua rồi.”

Trình Ca trả lời: “Vẫn chưa ở qua trạm bảo vệ tồi kia của anh.”

Bành Dã liền cười một tiếng.

Trình Ca nhắm mắt lại, lúc sau lại mở ra, nhìn đôi mắt yên lặng của anh dưới ánh trăng, hỏi: “Anh không ngủ?”

“Trực đêm.” Anh nói.

Trình Ca nói: “Vậy sáng mai tôi lái xe.”

Bành Dã nói: “Được.”

Trình Ca liền nhắm mắt ngủ.

**

Hơn năm giờ sáng, Trình Ca thức dậy, mở mắt liền thấy Bành Dã nằm bên cạnh cô, đang nhìn cô, mắt chịu đựng đến mức hơi đỏ.

Trình Ca hơi nhỏm người dậy, nói: “Thời gian còn sớm, hay anh ngủ trên giường một tiếng trước đi?”

“Được.” Bành Dã nói xong nhắm mắt lại.

Gương mặt anh khi ngủ có chút mệt mỏi, sắc mặt cũng tái nhợt, Trình Ca ý thức được mấy ngày nay thời gian anh ngủ ít đến đáng thương. Cô nhẹ nhàng chậm chạp bò dậy, bước qua người anh chuẩn bị xuống giường, lại nhìn thấy trên cánh tay anh có vệt máu khô.

Tối qua không chú ý, áo chỗ cánh tay anh bị đạn đốt rách, mà cánh tay anh bị bỏng thành một nửa vết thương chảy máu, mất một miếng thịt.

Anh cứ chịu đựng như vậy tới đây.

Trình Ca mím môi, ngồi trên bàn nhìn anh ngủ, một tiếng sau, anh tự nhiên thức dậy giống như đặt đồng hồ báo thức.

Sắc mặt Trình Ca không lo âu, cô nói: “Không cần nghỉ thêm một lúc nữa?”

Bành Dã gắng sức mở mắt, nói: “Lên đường gấp.”

Trình Ca xuống bàn, nói: “Bây giờ lên đường?”

“Ừ.”

Ra khỏi căn nhà gỗ nhỏ, Bành Dã đi thẳng tới đồi cát đậu xe, Trình Ca ở phía sau dừng lại, nói: “Tôi đói bụng, đi vào thôn để tôi tìm chút gì ăn.”

Bành Dã quay đầu lại: “Cũng được.”

Vào trong thôn, cửa nhà trưởng thôn Ban Qua mở rộng, tối qua anh ta đã về.

Trình Ca đi vào sân, liền thấy Ban Qua đang cho gà ăn trong góc, người đàn ông dân tộc Tạng ngoài bốn mươi, đầu không cao, dáng người rắn chắc, cười rộ lên mắt híp lại thành một đường.

Trông thấy Bành Dã, Ban Qua để bát thức ăn gia súc xuống, nhiệt tình đi tới: “Hôm qua chú lấy chìa khóa đi rồi, anh còn buồn bực lại không gặp được người nữa. Sao hôm nay quay lại vậy?”

Bành Dã sải bước đi tới, bắt tay anh ta: “Đi thôn Mộc Tử làm ít chuyện.” Anh vỗ vỗ vai anh ta, cười nói, “Vòng lại tạt qua, ăn chùa bữa cơm sáng.”

“Đừng nói ăn chùa, ở đây cũng được.” Ban Qua nói xong, nụ cười bỗng thu lại, “Vết thương trên tay chú đây là sao vậy?”

Trình Ca ở bên cạnh nhàn nhạt nhìn Bành Dã một cái.

**

Nhà của gia đình Ban Qua làm bằng đá, dựa vào tường rất mát. Gian nhà thông từ trước ra sau, cửa chính hướng về cửa sau, thoáng gió.

Trình Ca ngồi trên băng ghế nhỏ ở cửa, gió buổi sáng thoáng mát thổi, hơi lành lạnh. Hai đứa con trai nhà Ban Qua chừng mười tuổi, một đứa xua bầy dê trong sân, chuẩn bị ra ngoài chăn dê; một đứa buộc lừa ở trong lán xay, chuẩn bị xay bột.

Trình Ca bưng máy ảnh chụp ảnh cho chúng, sau khi chụp mấy tấm hai cậu nhóc phát hiện, ngượng ngùng cười chạy đi.

Hai người sau lưng cô đối thoại:

“Làm bậy, lại để mặc, để nó tự khô máu.”

“Xước chút thịt, không tổn thương tới mạch máu.” Bành Dã chuyện lớn hóa nhỏ, định cẩn thận kéo qua.

Lúc này Trình Ca mới quay đầu nhìn Bành Dã, anh đã cởi áo, thân trên ở trần, trên da có một đống vết cào.

Ban Qua quấn kĩ vết thương do đạn, cầm nhíp dọn thịt rữa lẫn lộn trên khuỷu tay cho anh, càng tức giận hơn: “Trong vết thương còn có thủy tinh! Chưa xử lý đã chạy vào sa mạc, giữa trưa hạt cát trên bốn mươi, năm mươi độ, không thối rữa mới là lạ!”

“Khi đó không đau, cũng đã quên rồi. Không nghiêm trọng như anh nói.” Bành Dã cười cười không sao, nhận ra được Trình Ca đang nhìn anh, ngước mắt nhìn một cái, lại cúi xuống.

Ban Qua vẫn đang quở trách: “Bỏ mặc nữa sẽ thối rữa đến xương, chú nói có nghiêm trọng không? Hôm qua chuyện gì mà chú gấp vậy hả, tìm một người có kinh nghiệm xử lý vết thương cũng lấy mạng chú?”

Bành Dã sờ mũi, nhận thấy sự mãnh liệt cũng không biết sao của Ban Qua, anh ho vài tiếng, đổi chủ đề: “Sao hai anh em Dương Thố không đi học?”

“Hôm nay Chủ nhật!”

Trình Ca lại quay đầu nhìn về phía bầu trời cao.

Vết thương trên người Bành Dã xử lý xong, vợ Ban Qua cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Trên cái bàn gỗ nhỏ dọn bốn tô mì cán bằng tay lớn, rắc tiêu, dầu ớt đỏ, củ cải, dưa muối. Vợ Ban Qua là một người phụ nữ không giỏi nói chuyện, chỉ hé miệng cười lấy tay chỉ, ý bảo Trình Ca ngồi.

Trình Ca ngồi xuống băng ghế nhỏ, phát hiện trong tô của mình và Bành Dã có mấy miếng thịt cừu lớn, mì cũng phần lớn hơn. Tô của Ban Qua và vợ anh ta thì không có.

Trình Ca cầm đũa lên, ăn một miếng mì, dai, thơm, là mì vợ Ban Qua tự xay bột rồi cán bằng tay ra.

Ban Qua hỏi: “Ăn quen không?”

Trình Ca gật đầu: “Ăn ngon.”

Vợ Ban Qua cầm tô mì liền nở nụ cười.

Ban Qua hỏi tới Trình Ca, Bành Dã đáp một câu, Trình Ca đáp một câu, nói là tới chụp ảnh, coi như là đồng nghiệp.

Ban Qua hỏi: “Mấy cô ở thành phố lớn quen rồi, tới đây không quen lắm phải không?”

Trình Ca nói: “Không có đâu, đều rất tốt.”

Ban Qua nói: “Vừa tới mới mẻ, ở lâu rồi thì chịu không nổi nữa.”

Bành Dã yên lặng liếc nhìn Ban Qua, Bành Dã rất rõ tính cách anh ta, mắt thấy hôm nay anh ta nói gì cũng không đúng vị.

Ban Qua phớt lờ Bành Dã, lại hỏi: “Cô ở đây bao lâu?”

Trình Ca nói: “Quay lại trạm bảo vệ, chụp ảnh vài ngày rồi về.”

Ban Qua nói: “Ăn mì xong hai người phải tranh thủ về trạm.”

“Ừ.”

“Vậy phải làm việc nhanh lên một chút rồi nhanh…” Ban Qua còn chưa dứt lời.

Bành Dã hỏi: “Cay không?”

Trình Ca đang ăn giữa chừng, ngậm sợi mì lắc đầu.

Cuối cùng Ban Qua không nói thêm nữa.

Ban Qua và vợ anh ta ăn hết mì rất nhanh, trong nhà nhiều việc, cũng không chờ liền rời khỏi bàn.

Bành Dã cũng ăn xong rất nhanh, thấy Trình Ca vẫn đang ăn từ từ, anh liếc mắt nhìn Ban Qua mài nông cụ ở sân sau, nói với Trình Ca: “Tôi ra sau xem thử.”

Trình Ca “ừ” một tiếng.

Bành Dã đi tới sân sau, mặt trời đã mọc, chiếu lên cát vàng.

Ban Qua quay đầu nhìn anh một cái, tiếp tục làm việc.

Bành Dã đi tới, khẽ chau mày: “Hôm nay anh sao vậy?”

Ban Qua: “Chuyện gì hả?”

Bành Dã mím môi dừng mấy giây, nói: “Người ta con gái, sao em cảm thấy câu nào của anh cũng đâm chọc cô ấy vậy?”

Ban Qua nói: “Trong lòng chú có quỷ đó, cảm thấy câu nào anh cũng đâm chọc cô ấy.”

Bành Dã lập tức lại không biết nên nói gì.

Ban Qua bỏ việc trong tay xuống, nhíu mày: “Chú xem thử, vừa rồi quấn vết thương cho chú, cô ấy nhìn thẳng chú không. Không hỏi một câu, cũng không quan tâm, dời ghế ngồi ở cửa nhìn gà nhà anh, người ta nhìn gà con cũng không nhìn chú.”

Bành Dã quay đầu sang chỗ khác, cười một tiếng: “Em không đẹp như gà con đấy chứ.”

Ban Qua nói: “Chú đừng rơi vào trong.”

Não Bành Dã kéo căng một cái, liếc mắt nhìn anh ta: “Từ đâu anh…” Lại dừng lại.

Anh và Trình Ca vẫn chưa lộ ra bất kì sự mờ ám nào, thậm chí anh không nhìn thẳng cô mấy lần.

Ban Qua thở dài: “Vừa rồi quấn vết thương, sau lưng cậu đều là dấu móng tay móc của cô gái đó.”
— QUẢNG CÁO —