Anh Có Thấy Chim Của Em Không?

Chương 30: (¯`v´¯) Giải trong nước





Tuy rằng điểm trong mấy trận tiếp theo của giải trong nước không quan trọng lắm với FCD, nhưng lại rất quan trọng với các đội xếp hạng hai, ba, bốn. Mấy ván trong giải tiếp theo sẽ là những ván sinh tử với họ, thắng thì sẽ có cơ hội tham dự Giải thế giới sau đấy, thua thì mất dịp tốt để vào Giải toàn cầu.

Cho nên đội tuyển FCD lại trở thành đội có không khí trong tuyển hài hòa nhất. Lúc Lục Nghiên Kiều nhập đội chưa được mấy ngày thì theo Lý Tư Niên sang thăm cửa nẻo đội tuyển bên cạnh, cô phát hiện không khí trong đội đấy cực kì thấp thỏm. Gần như toàn bộ đội viên đều đang lo lắng huấn luyện, hoàn toàn không có bầu không khí nhẹ nhàng vui sướng như ở FCD.

“Lý Tư Niên, mày có bạn gái à?” Hiện tại đội tuyển tên HCL này đang đứng thứ ba, anh giai lính bắn tỉa có quen với Lý Tư Niên, thấy cậu chàng dẫn một cô gái theo thì vui vẻ ra chào.

“Không.” Lý Tư Niên nói, “Trương Vũ, mày nhìn kĩ đi, gái này chắc mày biết mặt rồi nhỉ?”

Vì thế thiếu niên được Lý Tư Niên gọi là Trương Vũ bèn đánh giá trên dưới Lục Nghiên Kiều một phen, sau đấy hai mắt sáng ngời: “Ô, đây không phải là bu của mày à?”

Lý Tư Niên: “……”

Lục Nghiên Kiều cười ha ha.

Hết cách, từ sau Giải Châu Á, Lục Nghiên Kiều đã trở nên rất nổi danh trong giới eSports, dù gì người có thể lên làm mẹ của đội viên FCD tạm thời chỉ có mỗi mình cô.

“Đừng lầy nữa.” Lý Tư Niên nghiến răng nghiến lợi, “Tao đưa chị ấy tới dạm ngõ tụi mày.”

“Dạm ngõ?” Trương Vũ nói, “Sao cơ, chị này gia nhập tuyển bọn mày thật à?” Cậu ta vừa nói câu này vừa cười cợt, hiển nhiên là đang nói giỡn.

Ai ngờ Lý Tư Niên lại nghiêm túc gật gật đầu, nói một tiếng: “Ờ.”

Lời này vừa dứt, toàn bộ những người đang nghe lén trong phòng đều kinh ngạc, Trương Vũ cũng ngỡ ngàng: “Thiệt hay giả đấy? Hạ Trúc Lịch mà đồng ý cơ à?”


Lý Tư Niên nói: “Sao lại không đồng ý, việc này chính là do ổng đề xuất đấy.”

Trương Vũ: “Nhưng……”

Lý Tư Niên nói rất thoải mái: “Tình hình của tuyển bọn tao có phải mày không biết đâu. Giờ lại không phải là thời kì chuyển nhượng, đi đâu tìm được người thích hợp đây?”

Trương Vũ ờ một tiếng: “Nhưng tụi mày gọi bừa chị bé vào đội thì cũng to gan phết đấy.”

Lý Tư Niên cười cười, không nói gì.

Phản ứng của đội tuyển của bọn Trương Vũ chỉ là hình ảnh thu nhỏ phản ứng của mọi người mà thôi. Ba ngày sau, lúc Lục Nghiên Kiều ngồi lên ghế thi đấu, hình ảnh live stream cũng xoay về phía cô, cả trường quay đều bàn tán xôn xao. “Không ngờ đội hình ra quân của đội tuyển FCD lại còn có bạn nữ Bé Hoa Nhỏ.” Host đã khôi phục lại khỏi sự kinh ngạc rất nhanh, “Biểu hiện của bạn nữ Bé Hoa Nhỏ ở Giải Châu Á mọi người đều rõ như ban ngày, chúng ta cùng chờ mong màn trình diễn tiếp theo của bạn ấy nào.”

Bởi vì ID game của Lục Nghiên Kiều là Flower, lại là một cô gái nhỏ đáng yêu nên host gọi luôn cô là Hoa nhỏ.

Trong ván đầu tiên của giải trong nước, FCD phát huy cực kì vững vàng, gần như không bị ảnh hưởng bởi việc giảm quân số. Tuy rằng cách bắn súng của Lục Nghiên Kiều không tốt, nhưng cô rất nghe lời chỉ huy. Hạ Trúc Lịch bảo cô đi Đông cô tuyệt đối không đi Tây, bảo cô chạy chắc chắn cô chẳng dám dừng.

“Ngoan hơn Lý Tư Niên nhiều.” —— đây là lời bình luận của Hạ Trúc Lịch về Lục Nghiên Kiều.

Lý Tư Niên ngồi ở bên cạnh ấm a ấm ức, nói đội trưởng ơi em còn chưa đủ nghe lời sao, đêm qua anh có nói thế đâu.

Lục Nghiên Kiều ngồi bên cạnh cười khanh khách, nói hai đứa không được thế nha, hai đứa là anh em ruột đó.

Hạ Trúc Lịch nghiến răng nghiến lợi: “Hai đứa tụi bay đừng nói chuyện nữa được không?”

Vốn dĩ trong đội có một kẻ lảm nhảm là Lý Tư Niên đã khiến người ta rất đau đầu, bây giờ lại thêm một Lục Nghiên Kiều, Hạ Trúc Lịch còn hoài nghi nếu trận đấu bị dừng lại vì lí do gì đó, hai đứa này có lẽ có thể tám nhảm mấy tiếng liền.

Ván đấu đầu tiên của giải trong nước kết thúc rất bình thường, chiến đội HCL phát huy vượt xa người thường, thành công ăn được một gà. Số điểm họ đạt được đã đẩy đội của Phi Cẩu xuống hạng nhì.

“Chúng nó nên nóng nảy.” Lúc đi ra khỏi đấu trường, Lý Tư Niên thấy đội của Phó Thành Chu.

Lúc tới thì họ hớn ha hớn hở, giờ về thì mặt ai cũng sầm sì, không nói tiếng nào. Bây giờ các đội hạng 2 3 4 đang cạnh tranh kịch liệt, đội nào mà phát huy thất thường thì sẽ vụt mất slot Giải thế giới khỏi tay. Nghĩ cũng biết áp lực của họ lớn thế nào.

“Em thấy đáng đời tụi nó.” Bởi vì cậu chàng ghét Phó Thành Chu, nên cũng ghét lây luôn cả đội có cậu ta. Lý Tư Niên là người biểu lộ cảm xúc ra mặt rõ ràng nhất, dầu gì từ đầu đến cuối cậu chàng cũng chẳng thèm cho Phó Thành Chu một cái nhìn tử tế.

“Đúng vậy, đáng đời.” Lục Nghiên Kiều hùa theo bên cạnh.

Lý Tư Niên nghe vậy thì cảm thán: “Vẫn là chị rất tốt với em.”

Lục Nghiên Kiều: “Dù sao chị cũng là……”

Lý Tư Niên: “Câm miệng! Đừng trêu chọc em nữa!”

Lục Nghiên Kiều ấm ức: “Dù sao chị cũng là đồng đội của em mà.”

Lý Tư Niên nghi hoặc nhìn Lục Nghiên Kiều, cậu chàng thèm vào mà tin mới nãy Lục Nghiên Kiều định nói câu này.

Một ngày sau hôm thi đấu, Lục Nghiên Kiều trở về trường thì được các bạn học trong lớp hoan nghênh nhiệt liệt ngay. Cô ngồi trên ghế, xung quanh vây đầy các bạn nam lớp mình và lớp khác. Thoạt nhìn trông cô như thể được đối xử như nữ hoàng. Chứ trên thực tế thì……

“Lục Nghiên Kiều, cậu có thể xin chữ ký của Lý Tư Niên hộ tớ không? Em đấy lợi hại vãi.” Một gã trai cao 1m8 cầm vở kích động nói với Lục Nghiên Kiều.


“Tớ muốn của Pu Thần, Pu Thần là nam thần của tớ, tớ muốn yêu anh ấy trọn đời.” Người bên cạnh khẩn cầu như thế.

“Nếu cậu xin được chữ ký của Giang Chúc cho tớ, bài tập về nhà kì này của cậu tớ thầu hết.” Bạn học sinh siêu giỏi đeo mắt kính tỏ vẻ.

Lục Nghiên Kiều nghe xong yêu cầu của mọi người thì rơi vào im lặng, sau đấy nói thật cẩn thận: “Ờ ừm…… Thế không bạn nào muốn chữ ký của tớ à? Giờ xin cái có liền nè.”

Mọi người: “Nếu cậu nài nỉ thêm thì bọn tớ có thể miễn cưỡng……”

Lục Nghiên Kiều: “……” Nhìn các cậu ấm ức chưa kìa.

Trong khoảnh khắc này, cô đã giác ngộ cách mạng sâu sắc là mình nổi tiếng căn bản là vì đồng đội của mình nổi tiếng thôi. Đã có thể thao điện tử trước mặt thì còn yêu đương gì nữa, thậm chí có người còn thề thốt mình sẽ không yêu ai suốt bốn năm đại học chỉ để xin một tấm hình có chữ ký.

Nhưng ngoại trừ việc được mọi người rào đón một xíu, thì cuộc sống của Lục Nghiên Kiều cũng không bị ảnh hưởng quá lớn, hằng ngày cô vẫn qua lại giữa ba điểm là đi học ở trường, đi vào căn cứ và đi về nhà.

Vấn đề duy nhất bây giờ khiến Lục Nghiên Kiều bối rối chính là phải làm sao mới nhận được sự đồng ý của chú nhỏ nhà cô để xin được visa đi Đức vào tháng Năm.

Hôm đấy, Lục Nghiên Kiều vừa mới đánh xong trận thứ hai của giải trong nước thì Lục Nhẫn Đông liền gọi điện thoại tới hỏi cô đang ở đâu.

Lục Nghiên Kiều nói: “Con đang ở chỗ sân vận động ạ.”

Lục Nhẫn Đông: “Xem bạn trai con thi đấu à?”

Lục Nghiên Kiều nghe thấy lời này thì im lặng ba giây, sau đấy cô nhớ ra hình như lúc xin đi Hàn Quốc cô đã nói thế với Lục Nhẫn Đông. Cô lén lút nhìn trộm Hạ Trúc Lịch đang xem di động bên cạnh mình, vội đẩy cửa đi ra ngoài, ậm ờ vâng một tiếng.

“Tháng Năm này con muốn sang Đức à?” Lục Nhẫn Đông hỏi.

“Đúng ạ……” Lục Nghiên Kiều nói, “Không phải là họ đi thi đấu sao, nên con muốn đến xem ạ. Là Giải thế giới đó, giải đấu quan trọng nhất đó.” Cô hạ giọng thấp xuống, để giọng điệu của mình nghe càng đáng thương hơn, “Chú nhỏ, chú thương con nhất nhà, con đã ngoan ngoãn đi học cả tháng, chưa trốn buổi nào mà.”

Lục Nhẫn Đông: “Chú biết.”

Lục Nghiên Kiều: “Chú biết ạ?”

Lục Nhẫn Đông: “Lớp con có gian tế của chú.”

Lục Nghiên Kiều: “……”

Lục Nhẫn Đông: “Cho nên con phải ngoan một chút.”

Nước mắt của Lục Nghiên Kiều suýt thì rơi xuống, nghĩ thầm chú với bố con không hổ là anh em ruột, cách làm việc giống nhau như đúc. Hồi xưa lúc mới vào cấp 3 Lục Nghiên Kiều bị bắt nạt học đường một năm. Sau đấy gia đình biết được, bố cô đã mua chuộc bạn cùng lớp của cô đi xử lý gọn ghẽ đám con gái từng bắt nạt cô. Đương nhiên, những việc này về sau Lục Nghiên Kiều mới loáng thoáng nhận thấy được, chứ hồi đấy cô còn tưởng bạn kia trót yêu thầm mình.

Yêu thầm là yêu thầm thế nào được, cả đời này đều không thể yêu thầm, anh giai ngay cạnh mình vừa lợi hại vừa đáng yêu còn đang thèm vào mà tìm bạn gái đây này —— Lục Nghiên Kiều bi thương nghĩ thầm.

Lục Nghiên Kiều: “Thế nếu con ngoan một chút thì có thể sang Đức xem bạn trai thi đấu ạ?”

Lục Nhẫn Đông: “Chú sẽ suy xét thêm.”

Lục Nghiên Kiều giả khóc: “Bạn trai con đang vì sự vẻ vang của đất nước đấy ạ, đây là vinh dự của Trung Quốc mà! Thể thao điện tử thì cũng là thi đấu thể thao, con không cho phép chú được coi khinh ngành thể dục thể thao nước nhà như thế.”


Lục Nhẫn Đông: “……” Chẳng hiểu sao lại bị chụp cái mũ to đáo để.

Hai người lại nói chuyện một lát, cuối cùng Lục Nhẫn Đông đồng ý sẽ trả lời Lục Nghiên Kiều trong vòng một tuần. Lục Nghiên Kiều cúp điện thoại xong thì cảm thấy chuyện này có cơ hội. Cô đang định vui vẻ một lát thì nghe thấy đằng sau vang lên một giọng nói không mặn không nhạt: “Bạn trai?”

Lục Nghiên Kiều quay đầu, thấy Hạ Trúc Lịch mặt mày vô cảm đứng chỗ cửa, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt rất không ổn.

Lục Nghiên Kiều: “A…… Hả?”

Hạ Trúc Lịch: “Em tìm đâu ra bạn trai thế?” Anh đi thẳng tới trước mặt Lục Nghiên Kiều, nhìn xuống cô chằm chằm, ánh mắt rất là không tốt.

Đây dường như là lần đầu tiên Hạ Trúc Lịch nổi giận trước mặt Lục Nghiên Kiều, khí thế mạnh mẽ kia ép cho Lục Nghiên Kiều suýt không thở nổi. Cô cắn cắn môi định nhìn đi chỗ khác, lại bị Hạ Trúc Lịch đè vai lại, ánh mắt hai người lại chạm vào nhau.

“Hửm?” Hạ Trúc Lịch cụp mắt.

Lục Nghiên Kiều nuốt nước miếng, biết mình cần phải nói rõ ràng, thế nên cô rụt đầu rụt cổ nức nở kể hết chuyện mình lừa Lục Nhẫn Đông ra, còn tỏ vẻ vô cùng đáng thương cầu xin Hạ Trúc Lịch đừng trách cô, cô không cố ý bôi nhọ danh dự của Hạ Trúc Lịch đâu. Chỉ là cô rất rất muốn thấy FCD làm vẻ vang đất nước, rất rất muốn được nhìn Trung Quốc cùng sánh vai cùng các cường quốc năm châu.

Hạ Trúc Lịch: “Nói tiếng người đi.”

Lục Nghiên Kiều: “Huấn luyện viên, em muốn xem thi đấu muốn ra nước ngoài muốn đi chơi ạ ——”

Hạ Trúc Lịch không hé răng.

Lục Nghiên Kiều ôm cánh tay Hạ Trúc Lịch, nước mắt giàn giụa, gào khóc từ trong linh hồn: “Đi học khó cmn chịu quá đê!!”

Hạ Trúc Lịch: “Cho nên em lừa chú nhỏ em, nói anh là bạn trai em à?”

Lục Nghiên Kiều rầu rĩ nói: “Em xin lỗi, tí nữa em sẽ giải thích rõ ràng với chú em.”

Hạ Trúc Lịch: “Không cần.”

Lục Nghiên Kiều: “Hở??”

Hạ Trúc Lịch đứng dậy, gương mặt khói đen sầm sì lúc nãy đã bay biến hết, anh cong khóe môi: “Cứ nói với chú nhỏ em vậy đi, ai bảo em là cô con gái ngốc của anh chứ.”

Lục Nghiên Kiều: “……” Chờ, chờ đã, loạn hết cả thân phận rồi.