Nếu cậu có thể nói được chắc chắn đã hét lên như thế rồi.
Thấy cậu sững sờ nhìn mình, đôi mắt trợn to vẻ mặt căng thẳng mãi không nói gì, Ngu Duy Sanh khó hiểu hỏi: "Chắc là anh không nhận nhầm người đâu đúng không?"
Sầm Tinh vội vàng lắc đầu, đồng thời giơ cả hai tay lên, chỉ ngón trỏ vào mặt mình rồi dùng hết sức gật đầu.
Hai người nhìn nhau vài giây, Ngu Duy Sanh hơi nhướng mày, thăm dò hỏi: "Sao em không nói gì?"
Sầm Tinh vô cùng ngạc nhiên.
Cậu không nói được, từ nhỏ đã thế rồi. Ngu Duy Sanh lại hoàn toàn không biết.
Thấy cậu thừ người ra, Ngu Duy Sanh dường như nhận ra gì đó, lại hỏi: "Cổ họng không thoải mái à?"
Sầm Tinh chậm rãi lắc đầu.
Thấy vậy, Ngu Duy Sanh khẽ gật đầu, tốc độ nói thả chậm hơn nhiều: "Vậy em có nghe rõ anh nói không?"
Sầm Tinh vội gật đầu. Đa số người điếc không có vấn đề gì với vấn đề phát âm cả, nhưng bởi vì không nghe được hoặc nghe không rõ, không học được nên mới không nói được, chỉ có thể đọc được khẩu hình thôi. Nhưng cậu không phải thế, thính lực của cậu không có vấn đề gì cả.
"Khó trách." Ngu Duy Sanh hơi nhíu mày, nhưng đã nhanh chóng cười nói: "Đã muộn rồi, chắc em cũng đói bụng, chúng ta về trước nhé?"
Sầm Tinh nghe thế thì khẽ gật đầu, sau đó hấp tấp đóng vali lại. Bề ngoài trông cậu bình tĩnh thế thôi, trong lòng lại như đang có sóng thần vậy đó.
Ngu Duy Sanh người thật đẹp hơn trong video rất nhiều, càng nhìn gần càng thấy bối rối. Không những bối rối mà còn thấy hơi sợ. Sao Ngu Duy Sanh lại không biết khuyết điểm của cậu chứ? Vốn cho rằng vị hôn phu của cậu sau khi biết rồi vẫn sẵn lòng chấp nhận nó, nhưng thực tế lại khác hoàn toàn. Cậu có bị ghét bỏ vì chuyện này không?
Đầu óc Sầm Tinh rối như tơ vò. Trong lúc hoảng hốt, nắp vali đóng không được chặt, quần áo được xếp ngay ngắn chỉnh tề hai bên bị va đập một cái rơi hết phân nửa ra đất.
Vừa gặp đã làm trò con bò, Sầm Tinh càng xấu hổ hơn, gấp gáp thu dọn.
"Em đói đến thế cơ à." Ngu Duy Sanh chỉ cho rằng cậu đang sốt ruột, cười bảo, "Hay là chúng ta tới cửa tiệm gần đây ha?"
Sầm Tinh đang định ngẩng đầu đã thấy Ngu Duy Sanh vốn đứng cạnh mình ngồi xổm xuống, đưa tay giúp cậu thu dọn đồ đạc.
Hẳn là Ngu Duy Sanh từ công ty tới thẳng đây, ăn mặc rất chỉn chu, nửa người trên mặc áo sơ mi thắt cà vạt không chút cẩu thả, áo vest cởi ra vắt trên cánh tay, bên dưới cũng mặc quần tây đặt may riêng. Tư thế lúc này trông gượng ép biết bao nhiêu.
"Đúng rồi." Ngu Duy Sanh nghiêng đầu nhìn cậu, "Có phải em bị rơi mất điện thoại rồi không?"
Sầm Tinh lắc đầu. Cậu có thể dùng thủ ngữ, nhưng người bình thường không mấy ai hiểu được. Sau khi mất điện thoại, cậu hoàn toàn mất đi công cụ để giao lưu với mọi người. Sau nửa giây do dự, cậu cẩn thận từng ly từng tí vươn tay kéo tay Ngu Duy Sanh.
"Sao thế?" Ngu Duy Sanh hỏi.
Sầm Tinh rất là căng thẳng, đưa tay xuống một chút cầm lấy bàn tay Ngu Duy Sanh, cúi đầu viết từng nét từng nét một vào tay anh.
Thỉnh thoảng cậu cũng giao tiếp với người khác bằng cách này, song chưa lần nào căng thẳng như lần này.
Vốn định viết "Bị hư rồi". Nhưng giờ trong đầu cậu toàn thứ gì lạ lắm, thí dụ như tay Ngu Duy Sanh to thật, ngón tay dài nè, móng tay ảnh sạch ghê, đường tình duyên của ảnh cũng dài nữa. Cuối cùng chữ đầu tiên viết ra đã sai luôn.
Vẽ xong một trái tim cậu mới bừng tỉnh, vội vội vàng vàng phủi phủi lòng bàn tay Ngu Duy Sanh mấy cái, tỏ vẻ xóa rồi không tính. Viết tiếp, sai nữa, gạch bỏ nè.
Cậu nghuệch ngoạc bôi bôi vẽ vẽ trên tay Ngu Duy Sanh một hồi, khiến Ngu Duy Sanh cũng đơ luôn.
"Này là trận pháp gì thế?" Ngu Duy Sanh hỏi.
Sầm Tinh lúng túng sắp khóc tới nơi.
"Điện thoại hỏng rồi à?" Ngu Duy Sanh lại hỏi.
Sầm Tinh vội gật đầu.
Đột nhiên Ngu Duy Sanh thở dài. Anh đặt quần áo đã xếp gọn vào lại chỗ cũ, đứng dậy nói: "Có phải tại anh trông nghiêm túc quá nên em mới dè dặt đến vậy không?"
Đương nhiên không phải rồi. Ngu Duy Sanh luôn cười với cậu, lúc nói chuyện cũng dịu dàng vô cùng, hoàn toàn là hình tượng lý tưởng nhất của cậu. Cậu căng thẳng, cũng bởi nguyên nhân này.
Thấy cậu lắc đầu, Ngu Duy Sanh cũng thôi không nói nữa. Chỉ cười cười hất cằm ra hiệu bảo cậu nhanh đóng vali lại rồi đi thôi.
Ngu Duy Sanh có hơi khó xử.
Trước đây anh cho rằng đứa nhỏ này hướng nội, hoàn toàn không ngờ không phải cậu không thích nói chuyện mà là không thể nói chuyện. Cẩn thận nhớ lại, mấy năm trước hình như từng nghe cha mình nói "Tinh Tinh không biết nói chuyện" kiểu kiểu vậy. Tiếng Trung bác đại tinh thâm, anh nhầm thành đang nói Sầm Tinh không giỏi chữ nghĩa.
Chăm sóc một bé học sinh cấp ba hướng nội và chăm sóc một bé học sinh cấp ba không nói được chênh lệch rất lớn. Chuyện giao tiếp thường ngày sau này hẳn sẽ khá mệt đây.
Ban nãy phát thanh tìm người, hẳn cũng bởi giao tiếp không thuận lợi mới quậy thành như thế.
Điều khiến anh càng phiền lòng hơn đó là, chẳng hiểu làm sao mà hình như Sầm Tinh có hơi sợ anh.
Ngu Duy Sanh tự thấy thái độ của mình với cậu cực kỳ nhẹ nhàng ấm áp, nhưng đối phương cứ luôn trong trạng thái căng thẳng nơm nớp lo sợ.
Cũng giống như bây giờ, Sầm Tinh ngồi trên ghế phó lái, hai tay thận trọng đặt trên đùi, ngón tay xoắn vào nhau, thỉnh thoảng lại trộm liếc anh một cái, cảnh giác.
Ngu Duy Sanh cố ý lựa lúc cậu nhìn qua thì cũng quay đầu nhìn lại. Ngay khi hai mắt chạm nhau, Sầm Tinh giật bắn cả mình, vội vàng cúi thấp đầu xuống.
Có hơi buồn cười, lại không thiếu bất đắc dĩ.
Cứ như vậy, sau này làm sao mà ở chung với nhau được đây?
Hai người vừa mới gặp nhau, chắc cũng nên nói mấy lời hòa hoãn bầu không khí. Nhưng không lần nào Sầm Tinh đáp lại được, bất kể Ngu Duy Sanh nói gì, cậu nhiều nhất cũng chỉ có thể gật hoặc lắc đầu.
Lái xe không thể thường xuyên phân tâm, Ngu Duy Sanh không có thời gian để ý cậu gật hay lắc đầu, chỉ có thể thuận miệng nói vài câu, cứ như đang độc thoại vậy đó.
Sự khó xử lan tràn trong không khí.
Đến lúc ăn cơm, cuối cùng Sầm Tinh cũng có thể diễn đạt theo những cách khác, nhưng lại khiến Ngu Duy Sanh càng thấy đau đầu hơn.
Anh chọn ngẫu nhiên một nhà hàng khá yên tĩnh. Lúc gọi món, Sầm Tinh gật đầu với tất cả mọi câu hỏi liên quan đến khẩu vị. Lúc đồ ăn được đưa lên, cậu ăn từng miếng nhỏ, dáng vẻ đặc biệt thanh tú, nhất thời nhìn không ra có đang thật sự thích không. Trông qua thì thiệt sự ngoan ngoãn vô cùng.
Bé ngoan thì luôn được yêu thích. Đương lúc rảnh rỗi nên Ngu Duy Sanh thuận miệng nói chuyện phiếm cùng cậu.
Sầm Tinh bắt đầu viết lên bàn một cách rất nghiêm túc.
Ngón tay viết chẳng để lại dấu vết gì trên mặt bàn, từ góc nhìn của Ngu Duy Sanh thì còn bị ngược nữa chứ. Sầm Tinh thỉnh thoảng lại xóa xóa sửa sửa, quậy tung cả cái bàn lên. Ngu Duy Sanh hết sức tập trung phân tích, cũng chỉ hiểu được phân nửa..
Mắt thấy đồ ăn dần nguội hết Sầm Tinh hãy còn chăm chỉ viết viết vẽ vẽ lên bàn, Ngu Duy Sanh chỉ có thể giả bộ như mình hiểu hết, liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau đó nhắc cậu mau ăn đi.
Đứa nhỏ Sầm Tinh này đáng yêu thật. So với Ngu Văn Lạc, khiến anh có vài phần thổn thức "em trai nhà người ta". Nhưng mặc dù trong lòng có hảo cảm, nhưng cũng hơi hơi hối hận, cảm thấy lúc trước mình chủ động ôm lấy phần việc này mới nông cạn làm sao.
So ra, chắc chắn ở chung với thằng nhóc ngốc kia sẽ dễ hơn.
Khi rời sân bay Ngu Duy Sanh vốn định trên đường về dẫn cậu đi mua một cái điện thoại mới.
Sau bữa cơm đầy đau khổ kia, suy nghĩ xoay mòng mòng chẳng nhớ gì tới nữa.
Về tới nhà, Ngu Duy Sanh đưa Sầm Tinh đi xem phòng chuẩn bị cho cậu trước. Đối với người độc thân mà nói, không gian nhà anh có hơi thừa, thu dọn ra một căn phòng cho khách cũng không quá khó.
Căn phòng rộng rãi sáng sủa, có phòng tắm riêng, giá sách tủ quần áo ngày thường hay dùng đến bàn học tủ đựng đồ không thiếu một thứ, còn bày biện thêm một cái ghế sofa đơn và bàn máy tính.
"Có hài lòng không?" Ngu Duy Sanh hỏi.
Sầm Tinh dạo quanh phòng một vòng, xoay người dùng sức gật đầu. Cậu rất là dễ đỏ mặt, không cần biết do ngại ngùng hay căng thẳng, nhưng lúc này đây hẳn là vì cảm thấy phấn khích.
"Thích là được." Ngu Duy Sanh cười nói, "Em sửa soạn lại một chút đi, xong rồi thì xuống phòng khách tìm anh, anh đưa em đi mấy chỗ khác xem một chút."
Khoảng chừng nửa tiếng sau Sầm Tinh chạy từ trong phòng ra, trên tay còn ôm theo một cuốn sổ.
Cậu chạy đến chỗ sofa phòng khách, dừng ngay trước mặt Ngu Duy Sanh, giơ cuốn sổ lên, hai má đỏ ửng khẩn trương mở trang đầu tiên ra.
Một trang giấy toàn chữ là chữ, chữ ở dòng trên cùng là to nhất, viết: Cảm ơn anh rất nhiều.
Phía dưới lít nha lít nhít mấy đoạn văn nho nhỏ. Đầu tiên là bày tỏ sự áy náy vì hôm nay đã đột ngột mất liên lạc, sau đó lại nghiêm túc cảm ơn Ngu Duy Sanh tới đón cậu, dọn hành lý giúp cậu, mời cậu ăn cơm tối, còn chuẩn bị phòng cho cậu nữa.
Ngu Duy Sanh đọc xong, thật sự rất muốn cười.
Bạn nhỏ nghiêm túc quá đi. Lúc hai người liên hệ với nhau Ngu Duy Sanh đã phát hiện, Sầm Tinh chưa bao giờ gọi "anh*", mà cứ gọi là "ngài*", có khi còn khách khí gọi anh là "Ngu tiên sinh". Lễ phép hiểu chuyện hiện rõ trên mặt.
* chắc mấy bạn cũng biết "你"và "您"của bên Trung rồi nhỉ, mình để "anh" và "ngài" để mọi người dễ phân biệt, còn lại mình sẽ đều dùng là "anh Ngu" khi em bé dùng kính ngữ nhé!
Người ta nghiêm túc như thế, mình lại tùy ý giễu cợt là không đúng. Ngu Duy Sanh cúi đầu giấu giếm, khẽ ho khan một tiếng.
"Cũng không có gì to tát đâu." Anh kéo Sầm Tinh ngồi xuống bên cạnh mình, "Không cần khách sáo với anh vậy đâu."
Sầm Tinh đoan đoan chính chính ngồi xuống, má ửng hồng cười với anh một cái, tiếp tục giơ sổ lên lật tới trang thứ hai.
Trên đó viết: Có thể cho em xin mật khẩu wifi không ạ?
Ngu Duy Sanh hơi sửng sốt, cuối cùng cũng phải bật cười. Vừa tính mở miệng Sầm Tinh đã đưa bút cho anh.
Sau khi viết mật khẩu lên sổ, Ngu Duy Sanh định trả lại thì đột nhiên lại nảy ra một ý khác. Anh ngẩng đầu lên cười với Sầm Tinh, lật tiếp sang tờ phía sau.
Quả nhiên phía sau cũng có viết.
— Nếu ngày thường em có làm gì khiến anh khó chịu, xin hãy nhớ nói cho em biết nhé.
Ngu Duy Sanh ngước lên nhìn cậu, khóe miệng cong cong nở nụ cười. Có chút căng thẳng, có chút dè dặt, môi mím thật chặt, tựa như đang cẩn thận lấy lòng chủ nhà của mình.
"Đúng là có đấy." Ngu Duy Sanh nói.
Nét mặt Sầm Tinh lập tức cứng đờ. Cậu liếm môi một cái, mắt chớp lia lịa nhìn Ngu Duy Sanh, thở cũng không dám thở mạnh.
"Anh không thích ở nhà mà còn phải khách sáo như vậy." Ngu Duy Sanh nói, đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc mềm mại của cậu, cố gắng khiến cậu thả lỏng, "Cứ thoải mái thôi. Viết cái chữ "ngài" này còn phải thêm bộ thủ, phiền phức lắm đấy, cứ viết là "anh" thôi có được không?"
Sầm Tinh gật đầu rất khẽ.
"Bình thường em sống cùng với chị mình thế nào?" Ngu Duy Sanh hỏi.
Sầm Tinh hơi nghiêng đầu, chẳng biết đang nhớ tới cái gì nữa.
"Cứ ở với tôi y như thế." Ngu Duy Sanh bảo, "Em cũng có thể xem anh như anh trai. Vừa hay anh cũng có một đứa em trai trạc tuổi em, em nên thử gặp nó."
Sầm Tinh nghe thế, không biết sao lại nhíu mày.
"Chị em hay gọi em như thế nào?" Ngu Duy Sanh lại hỏi, "Tinh Tinh?"
Tiếng gọi này cực kỳ tùy ý, Sầm Tinh lại đột ngột ngồi thẳng lưng lên, cứ như đang xếp hàng thì bị gọi tên.
Một lát sau, cậu lại khẽ gật đầu dưới cái nhìn của Ngu Duy Sanh lần nữa.
"Vậy anh cũng sẽ gọi em như thế nhé." Ngu Duy Sanh nói.
Sầm Tinh nuốt nước bọt, vươn tay ra, lật cuốn sổ sang một trang nữa.
— Tên ở nhà của em là Tinh Tinh, nếu anh không chê thì có thể gọi em như thế.
Ngu Duy Sanh sửng sốt, lại cười. Đang định mở miệng, thì thấy Sầm Tinh đột nhiên cầm bút nghiêng người qua, nửa dựa vào trên đầu gối anh quẹt hai nét.
Cậu gạch bỏ bộ "tâm" bên dưới chữ "ngài" đi.
Ngu Duy Sanh cười thành tiếng, vừa lật ra sau vừa cảm thán: "Em ngoan quá đi mất, sao em trai anh lại không..."
Âm thanh đột nhiên ngưng bặt.
Tờ phía sau cũng có chữ, một hàng chữ nho nhỏ.
— Em rất thích anh, hi vọng anh cũng thích em. Có thể được kết hôn với anh là vinh hạnh của em.