Anh Cưới Em Đi Mà

Chương 5



Ngu Duy Sanh có kinh nghiệm được theo đuổi rất đa dạng.

Anh đẹp trai xuất chúng, tính cách chín chắn, mấy năm sau khi du học về nước thay cha mẹ mình quản lý một phần sản nghiệp cũng có chút thành tựu. Bất kể là thời còn đi học hay sau khi bước chân vào xã hội rồi thì anh đều thuộc tuýp người thu hút người khác phái.

Trong đó cũng không thiếu người thẳng thắn táo bạo, nhưng đây lại là lần đầu tiên có người đi thẳng vào vấn đề không chút che giấu.

Ngu Duy Sanh bóc tờ giấy kia xuống, chỉ biết dở khóc dở cười trong lòng.

Cửa phòng Sầm Tinh vẫn đóng cứng. Đang là ngày nghỉ, trường học chưa khai giảng cậu không cần phải dậy sớm. Nhất thời Ngu Duy Sanh cũng không đoán được tờ giấy này được dán ở đâu bao lâu rồi, cái bạn bé này có phải đang giả vờ ngủ hay không.

Chỉ là tạm thời không đụng mặt nhau cũng tốt. Anh cũng tìm một cây bút, viết mấy chữ lên mặt sau tờ giấy đó rồi dán lại lên cửa phòng Sầm Tinh.

Sầm Tinh như kẻ trộm dán người lên cửa nghe ngóng mãi, xác nhận ngoài cửa không còn tiếng động nào nữa mới cẩn thận từng li từng tí vặn tay nắm đẩy cửa ra một khe hở.

Cả căn nhà vắng tanh, Ngu Duy Sanh đã đi rồi. Sầm Tinh thở phào, sau đó lại nghe thấy một tiếng "sàn sạt" khe khẽ, như có đồ gì rơi xuống đất. Sau khi ra khỏi phòng thì thấy trên đất có một tờ giấy.

Ngu Duy Sanh để lại cho cậu, nói rằng có thức ăn trong tủ lạnh phòng bếp, giữa trưa sẽ có một kiện hàng là điện thoại mới được chuẩn bị cho cậu, tầm 2h chiều sẽ có người đến quét dọn vệ sinh rồi nấu cơm tối luôn.

Từ đầu tới cuối không đề cập một chữ nào đến lời tuyên bố theo đuổi của cậu. Trong lòng Sầm Tinh hơi nản. Cậu lật tờ giấy lại, kinh ngạc phát hiện một hàng chữ nhỏ ngay dưới những chữ mình viết.

— Xin em* đừng như thế.

*Ở đây Ngu Duy Sanh dùng "您" (Ngài).

Sầm Tinh nhíu chặt lông mày.

Không chỉ bởi sự từ chối rõ rành rành này. Cách mà Ngu Duy Sanh dùng từ cứ như đang nhại lại cậu, ý trêu chọc khá rõ, thậm chí còn mang theo vài phần mỉa mai châm chọc.

... Hẳn là cậu suy nghĩ nhiều rồi. Người trong lòng của cậu sẽ không xấu xa đến vậy đâu,

Tối hôm qua Sầm Tinh trằn trọc đến tận nửa đêm, đến khi sắp chìm vào giấc ngủ mới nhận ra bởi vì mấy hành động của mình nên chưa kịp để Ngu Duy Sanh dắt cậu đi quanh nhà nữa. Phòng của cậu có nhà vệ sinh riêng, có thể rửa mặt đánh răng giải quyết nỗi buồn nhưng lại không tắm rửa được.



Thế nên cậu chỉ có thể rón rén trộm chuồn ra, mò mẫm trong bóng tối tìm đến phòng tắm. Nhà của Ngu Duy Sanh rất lớn, sắp xếp cho cậu căn phòng ngay trên lầu 2, mở cửa ra là một gian phòng khách nhỏ, bên cạnh phòng khách còn có một hành lang. Sầm Tinh lén la lén lút đi vào trong xem thử, phòng tắm thì không thấy nhưng lại thấy được phòng của Ngu Duy Sanh.

Cậu như tên trộm ngồi xổm ngoài cửa phòng một lúc, sau đó chạy về viết tờ giấy kia.

Ngu Duy Sanh không biết đến sự tồn tại của hôn ước thì cứ không biết đi, tự do yêu đương cũng kết hôn được mà. Chỉ cần Ngu Duy Sanh cũng thích cậu thế là được ngay.

Cậu cứ cận thủy lâu đài, mặt trăng cũng được, cứ thử hái một lần xem. Không thử thì sao biết là không được chứ.

Bây giờ Ngu Duy Sanh từ chối cũng không nằm ngoài dự đoán của cậu. Mới qua một đêm, lại chưa có tiếp xúc nào khác, sao mà thay đổi tâm ý đột ngột thế được.

Sầm Tinh cất tờ giấy kia thật kỹ, tự động viên mình trong lòng, không sao, mình chỉ báo trước cho anh ấy một tiếng thôi.

Dù Ngu Duy Sanh không đồng ý, nhưng vẫn chăm sóc quan tâm cậu như trước mà. Tối hôm qua cậu suy nghĩ loạn hết cả lên, chuyện điện thoại cũng hoàn toàn vứt luôn ra sau đầu, Ngu Duy Sanh vẫn để ở trong lòng đó thôi.

Nếu không coi cậu là đối tượng kết hôn thì món quà này có hơi quý giá. Nhưng Sầm Tinh biết rõ có trả lại tiền Ngu Duy Sanh cũng không chịu nhận. Việc nhà hình như cũng có người chuyên môn lo liệu, không cần cậu bận lòng. Ý tốt này, thật khó mà trả lại.

Cảm giác cứ là lạ.

Sầm Tinh càng nghĩ càng thấy quả nhiên lấy thân báo đáp mới là giải pháp tốt nhất.

Trước cuộc họp buổi chiều Ngu Duy Sanh nhận được một tin nhắn. Có vẻ bạn nhỏ cùng nhà của anh đã nhận được điện thoại rồi, đang nói lời cảm ơn với anh.

Cuối tin nhắn Sầm Tinh hỏi: "Em có thể làm gì giúp được anh không?"

Ngu Duy Sanh rất muốn trả lời cậu, có chứ, xin em yên tĩnh một tí, thành thành thật thật làm một bé con đáng yêu như bình thường đi.

Cũng may, dựa vào vài lần tiếp xúc gần đây, tính cách Sầm Tinh mềm mại ngoan ngoãn, không hề hung dữ tí nào, càng không giống kiểu người ngang bướng nghịch ngợm. Không cần phải lo cậu quá cố chấp bướng bỉnh.

Thế là Ngu Duy Sanh chỉ trả lời, "Coi như quà gặp mặt anh trai tặng em đi."

Ngay sau đó, anh nhận ra mình thật sự quá ngây thơ rồi. Dù không hung dữ cố chấp thì vẫn có thể khiến người ta lúng túng mà.

Mấy ngày trước, anh có đặc biệt dặn dò quản gia rằng từ hôm nay sẽ thêm một phần cơm. Bình thường Ngu Duy Sanh về nhà lúc 6:30, quản gia canh đúng thời gian khoảng 6:20 là nấu xong cơm dọn hết lên bàn rồi rời đi.

Lúc Ngu Duy Sanh về đến nhà, phòng khách đã sáng đèn. Đi vào trong mấy bước đã thấy ngoại trừ bữa tối ngày nào cũng đợi mình thì cạnh bàn ăn còn nhiều thêm một người nữa.

Sầm Tinh nghe thấy tiếng mở cửa thì đứng lên ngay, rướn người nhìn về phía cửa chính, vừa thấy Ngu Duy Sanh đã mỉm cười ngay tắp lự.

"Không cần phải chờ anh đâu, em cứ ăn trước đi." Ngu Duy Sanh nói với cậu.

Sầm Tinh lắc đầu, vẫn đứng im đó, im lặng nhìn anh, cười ngại ngùng đáng yêu.

Cảm giác có người chờ mình về cùng ăn cơm rất kỳ diệu, đã rất lâu rồi Ngu Duy Sanh chưa trải qua. Anh đi rửa tay, thay đồ, lúc quay trở lại bàn cơm Sầm Tinh vẫn đứng y chỗ cũ.

"Chờ anh cũng được thôi, nhưng phải ngồi xuống chứ." Ngu Duy Sanh dở khóc dở cười, "Cũng có phải đón lãnh đạo tới kiểm tra đâu."



Anh vừa nói vừa kéo ghế ra, bỗng thấy hơi sững người.

Khai vị hôm nay là một đĩa salad. Khẩu vị Ngu Duy Sanh thiên về những thứ thanh đạm, món ăn kiểu này sẽ thường xuất hiện trên bàn cơm tối của anh. Nhưng trong quá khứ chưa bao giờ được bày biện tinh xảo thế này.

Cà chua bi trong đĩa salad được cắt xiên làm đôi, sau khi điều chỉnh góc độ thì tạo thành hình mấy trái tim căng mọng, xếp ngay ngắn quanh đĩa cơm tối.

Này tuyệt đối không phải do quản gia làm.

Ngu Duy Sanh ngẩng đầu, Sầm Tinh ngồi đối diện hai mắt sáng như sao.

Hai người nhìn nhau vài giây, khuôn mặt nho nhỏ tràn đầy chờ mong kia đỏ ửng lên.

Nếu hôm qua không có chuyện gì xảy ra, bây giờ Ngu Duy Sanh nhất định sẽ chủ động khen cậu mấy câu, khen cậu thông minh khéo léo. Nhưng lúc này anh chỉ cảm thấy thái dương mình đau âm ỉ.

"Nhìn anh làm gì." Anh vô cảm ngồi xuống, cầm đũa lên, "Mau ăn thôi."

Sầm Tinh nháy mắt hai lần, chậm rãi cúi đầu. Cậu cũng cầm đũa lên, nhưng lại không gắp gì cả, ngậm đầu đũa vào trong miệng, đôi mắt nhìn đăm đăm vào cái chén nhỏ, chẳng biết là đang nghĩ gì nữa.

"Bao giờ em đến trường làm thủ tục nhập học?" Ngu Duy Sanh làm bộ như không có gì hỏi.

Sầm Tinh nghe thế thì dựng thẳng ngón tay lên, đầu tiên là giơ số một, xong thì giơ số năm.

"Mười lăm?" Ngu Duy Sanh hỏi.

Sầm Tinh gật đầu.

"Thứ sáu tuần sau à," Ngu Duy Sanh cúi đầu nhìn điện thoại, "Có muốn anh đi cùng em không?"

Sầm Tinh nhìn anh, mím mối, dường như hơi xoắn xuýt. Đại khái là mong anh có thể đi cùng mình, lại cảm thấy ngại quá chừng.

"Anh đưa em đi." Ngu Duy Sanh nói.

Sầm Tinh học ở một trường cấp 3 bình thường. Cậu không nói được, lại chưa quen thuộc gì với nơi này, đi một mình Ngu Duy Sanh không thấy yên tâm. Đã đồng ý là sẽ chăm sóc thì phải có tinh thần trách nhiệm.

Lúc nói những lời này anh cố ý không nhìn vào mắt Sầm Tinh, giọng điệu cũng rất bình tĩnh, chẳng có cảm xúc gì.

Khó mà cân bằng được việc chăm sóc chu đáo mà không khiến cậu ôm lấy những hi vọng không thiết thực. Ngu Duy Sanh tự hỏi trong lòng, làm sao để ở chung với bạn nhỏ này, xóa hết mấy suy nghĩ kia của cậu đây.

Đang nghĩ ngợi, Sầm Tinh đột nhiên vươn tay qua bàn ăn kéo tay áo anh một cái.

"Sao thế?" Ngu Duy Sanh hỏi.

Sầm Tinh có hơi căng thẳng, dùng ngón tay chỉ vào quả cà chua bi bên mép đĩa salad.

Dường như muốn nói, anh ăn một miếng có được không.



Vốn là Ngu Duy Sanh không định đụng đến đâu. Nhưng giờ anh nhìn ánh mắt thấp thỏm chờ mong của Sầm Tinh, thật sự không thể nhẫn tâm nổi.

Sau khi thầm thở dài trong lòng, anh cầm đũa gắp một miếng.

Hình trái tim vốn đầy đủ trong nháy mắt chia thành hai nửa.

"Khai giảng là em vào lớp 12 rồi đúng chứ?" Ngu Duy Sanh rất đột ngột đặt câu hỏi.

Sầm Tinh nhìn nửa trái tim còn lại, khẽ gật đầu.

"Học hành rất căng thẳng nhỉ," Ngu Duy Sanh nói, "Lúc trước bọn anh đều phải khai giảng sớm, các em không cần à?"

Sầm Tinh lắc đầu.

Cậu còn chưa đến trường mới báo danh nữa, cho dù có khai giảng sớm thì có khi cậu còn chẳng biết.

Ngu Duy Sanh lại hỏi: "Làm xong bài tập hè chưa?"

Rõ ràng Sầm Tinh hơi sửng sốt một chút, sau đó xua tay. Hình như sợ mình diễn đạt chưa đúng, cậu lại cầm lấy điện thoại mới để bên cạnh cúi đầu gõ chữ.

Ngu Duy Sanh vẫn chờ xem màn hình của cậu, lại không ngờ điện thoại Sầm Tinh đột nhiên vang lên một giọng nữ điện tử cứng đơ.

"Chuyển trường thì không có bài tập về nhà ạ."

Ngay cả giọng điệu vô cảm cũng không ngăn nổi niềm vui ẩn giấu trong đó.

Ngu Duy Sanh nhìn thoáng qua mấy quả cà chua bi, thầm nghĩ, thảo nào, đây chẳng phải là do rảnh rỗi hay sao.

Xem ra cần phải tìm cho anh bạn nhỏ này chút chuyện để làm mới được.