Mặc dù đã bị Thời Khuất Tiêu làm đến mức mất hết mặt mũi nhưng Trần Chi Kiều vẫn đến để thăm Hoàng Túc, đương nhiên thì cô ta sẽ chọn lúc không có ai như lúc sáng sớm để đến “thăm” rồi.
Vừa mới vào phòng bệnh thì đã nhìn thấy Hoàng Túc vẫn còn nằm “ngủ”, nhưng thật ra cô chẳng cô đâu, cô đã sớm thức và biết rằng Trần Chi Kiều đến rồi, chỉ là cô muốn xem cô ta sẽ làm gì mà thôi.
Đột nhiên lúc này Trần Chi Kiều lại ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt tựa như đã sắp có thể thiêu đốt cô, còn có chút không vui mà đưa tay chạm vào gương mặt của cô, nhỏ giọng nói:
- Tại sao lại là cậu chứ? Rốt cuộc cậu đã để bùa mê thuốc lú gì cho Thời Khuất Tiêu vậy hả?
Tuy nhiên Trần Chi Kiều lại nghĩ rằng cô không nghe được nên còn cố ý nói rất lớn. Đến đây trái tim của Hoàng Túc bắt đầu rộn ràng, thôi rồi, thời của cô lại tới nữa rồi. Lúc đó Hoàng Túc bắt đầu ấn bừa vào điện thoại đang giấu ở trong chăn, không biết xui rủi thế nào mà lại gọi cho anh cả Nhạc Chiêu Thoại.
Ở đầu dây bên kia Nhạc Chiêu Thoại thấy em gái bảo bối gọi đến còn hào hứng khoe với cha và em trai út, nói:
- Anh nghe đây Âm Âm? Có chuyện gì vậy?
Nhưng giọng nữ phát lên không phải Nhạc Chiêu Âm, mà là một cô nào đó mà chính Nhạc Chiêu Thoại cũng không biết được, trong câu nơi của cô ta, từng câu từng chữ đều là nguyền rủa Nhạc Chiêu Âm. Ánh mắt của Nhạc Chiêu Thoại bắt đầu sa sầm, Nhạc Thanh Phong và Nhạc Chiêu Phóng thấy thế cũng hỏi, lại:
- Chiêu Thoại, có chuyện gì xảy ra vậy?
- Âm Âm xảy ra chuyện rồi.
Nhạc Chiêu Phóng ngạc nhiên, cậu ta còn phải hỏi lại:
- Anh chắc chứ? Anh chắc là Âm Âm xảy ra chuyện hay là Âm Âm gây chuyện với người ta vậy?
Gương mặt của Nhạc Thanh Phong cũng gật đầu, bởi vì nhà họ Nhạc có một phương châm sống rất hay “Thà để con mình đánh người ta, rồi mình đi xin lỗi, chứ còn hơn là để con người ta đánh con mình”. Vì lẽ đó cho nên từ trước đến giờ hình như chưa từng thấy người Nhạc gia bị ức hiếp.
Bây giờ Nhạc Chiêu Thoại lại nói Nhạc Chiêu Âm bị ức hiếp á? Có nhầm không vậy?
Biết rằng mình nói thì cha và em trai sẽ không tin, Nhạc Chiêu Thoại liền bật loa ngoài, ngay lập tức ở bên kia đầy dây liền truyền đến một giọng nữ, nhưng không phải giọng của Nhạc Chiêu Âm
- [Hoàng Túc, dây là tôi cắt trước đó, bất ngờ lắm đúng không? Ai mà có ngờ cậu lại thảm hại như vậy chứ? Hiện tại bác sĩ cũng có nói qua rồi, rất có thể cậu sẽ biến thành người thực vật nửa đời còn lại… Trước đó cậu bắt tôi kí nhiều thư từ như thế mà chưa từng nghĩ đến kết cục sẽ như thế này nhỉ? Hoàng Túc, đây là hậu quả khi cậu dám quyến rũ Thời Khuất Tiêu của tôi!]
Nghe đến đây máu nóng của Nhạc Chiêu Phóng đã dồn lên tới não rồi, ai nói Âm Âm nhà họ quyến rũ tên khốn nhà họ Thời kia chứ? Rõ ràng tên đó tự mình dâng hiến có được không hả? Rõ ràng là Âm Âm né hắn ta như né hủi đó! Còn có ở đó mà quyến với chả rũ, đúng là không biết nhìn gì cả mà.
Riêng Nhạc Thanh Phong thì có chút không vui, nói:
- Cô ta là ai vậy?
- Nếu là đóng vai bị hãm hại thì con có nghe qua một chút, đoàn phim của Thời Khuất Tiêu và Trần Chi Kiều mới có người bị thương… Chắc là Trần Chi Kiều của Mạc Thế Ảnh thị đây mà.
Nhạc Thanh Phong cười nhẹ, sau đó lại nói:
- Vậy sao? Vậy thì phong sát cô ta đi.
- Cha à, như vậy có ác quá không?
Một câu nói của Nhạc Chiêu Phóng làm cho Nhạc Chiêu Thoại và Nhạc Thanh Phong hoài nghi nhân sinh, tuy nhiên sau đó thì cậu ta lại nói:
- Trước mắt mình phải chơi một chút rồi mới phong sát chứ, dám làm tổn hại đến Âm Âm nhà ta sao? Chán sống rồi!
Đây! Đây mới là Nhạc Chiêu Phóng nè, đã nói mà… Cái máu hơn thua là di truyền, không phải không có, chỉ là có nhiều hay ít thôi. Xem ra lần này Trần Chi Kiều sẽ bắt đầu lao đao với Nhạc gia lẫn Nhạc thị rồi, để xem Mạc Thế Ảnh thị cứu được cô ta không?
Chứ thấy là hết cứu rồi đó!
[…]
Quay lại với bệnh viện, lúc này Trần Chi Kiều vẫn chưa biết bản thân sắp “tới số” rồi nên vẫn nhiệt tình nói xấu trước mặt.
Đến khi cô ta muốn hạ quyết tâm giết chết Hoàng Túc thì Thời Khuất Tiêu đã đến, vừa nhìn thấy cô ta thì anh đã bước đến, trực tiếp hất cô ta sang một bên, nói:
- Cô đang làm gì ở đây? Tôi đã nói đừng bao giờ xuất hiện trước mặt của cậu ấy rồi cơ mà? Cô là lỗ tai cây hay sao mà nghe không hiểu?
- Tiêu ca… Em chỉ muốn đến thăm cậu ấy một chút thôi mà? Hơn nữa em có nghe bác sĩ nói… Rất có thể cậu ấy sẽ sống như vậy nửa đời còn lại… Anh tính chăm sóc cậu ta mãi sao? Anh… Không quan tâm đến sự nghiệp của mình sao?
Thời Khuất Tiêu cười nhạt, sao đó anh lại nhìn Trần Chi Kiều, nói:
- Trần Chi Kiều, nếu như em ấy sống như vậy cả đời, thì cô phải nuôi em ấy cả đời đấy! Chắc cô chưa quên bản hợp đồng đâu nhỉ?
Hai mắt của Trần Chi Kiều có chút mở to, bản thân cô ta cũng run lên một chút, sau đó còn có ngạc nhiên nhìn anh, ý muốn hỏi tại sao anh lại biết. Nhưng câu hỏi còn chưa thoát ra khỏi miệng thì đã bị Tạ Đới đuổi ra ngoài.
Ruồi muỗi này suốt ngày vo ve đúng là ồn muốn chết.
Ngay khi Trần Chi Kiều ra khỏi phòng thì Hoàng Túc mới ngồi dậy, cô thở phào nhẹ nhõm, ôi mẹ ơi, suýt nữa là chết rồi. Nhưng sau đó cô mở điện thoại lên xem…
Thôi bỏ mọe rồi, cuộc đời cô đến đây chấm dứt rồi… Cuộc gọi gần nhất lại là gọi cho “Anh cả thân yêu”, kiểu đó là đem cô đi khâm liệm luôn chứ cứu gì nổi nữa…
- Âm Âm? Em sao vậy?
- Không sao, anh chuẩn bị tiền phúng viếng cho tôi chưa?
Thời Khuất Tiêu tròn mắt khó hiểu, cô gái này lại nói sảng cái gì nữa vậy?