Ảnh Đế Là Miêu Nô

Chương 15: Trên bờ rất anh dũng, xuống nước lại lúng túng.



Edit: Yuu.

Lấy lại bình tĩnh, người chủ trì tuyên bố, "Vòng thứ nhất chiến thắng thuộc về mèo Ragdoll, lam miêu cùng quất mập mạp." 

 "Tạp —— "

Nghĩ ngơi trong giây lát. Người phụ trách bắt đầu phát sầu, nếu như qua hai cuộc tranh tài không phân thắng bại, vậy kim bài cùng thức ăn mèo nên đưa cho ai?

Quất mập mạp liếm liếm lòng bàn chân. Hân Hân thấy hết cách rồi, lại đút thêm đồ ăn vặt cho nó. Rất nhanh, thời gian nghỉ ngơi kết thúc.

Bốn con mèo đứng ở mỗi chỗ khác nhau, nhất định phải trải qua nhiều thử thách mới có thể chạy đến bên chủ. Người chủ trì ra lệnh một tiếng, "Trò chơi bắt đầu." Nhưng là sau khi nói xong, không một con mèo nào có phản ứng.

Chủ nhân không thể không vẫy vẫy đồ ăn vặt, cầm mấy món đồ chơi dẫn dụ mèo của mình, vừa nói, "Mau tới đây nha." Du Nhiên không muốn làm người khác quá chú ý, liền hết nhìn đông tới nhìn tây, nghiêng đầu, thật giống không hiểu ý của Cố Khải .


Dần dần, "lam miêu" bước đi bước thứ nhất. Đến cửa ải khó là một hồ bơi nhỏ. Lam miêu bình tĩnh bơi qua, toàn bộ mấy con èo đều rất rất bình tĩnh. . . Đương nhiên cũng khả năng là bởi vì nó cảm giác là mình biết bơi chó, vì lẽ đó cũng không vội vã. 

Du Nhiên ngoái ngoái cái cổ, tiếp tục đánh giá mấy con mèo kia. Quất mập mạp thận trọng như núi, không chút nào muốn hành động . Thời gian nghỉ ngơi ăn không ít đồ ăn vặt, bây giờ ánh mặt trời vừa vặn, rất thích hợp nheo mắt ngủ một hồi. 

Mèo bò sữa thấy lam miêu bơi qua cái hồ, nhất thời hứng thú. Nó gào gào lên, cũng phải xuống nước chơi một chút. Ai biết trên bờ rất anh dũng, hạ thuỷ xuống nước lại phải lúng túng, chật vật. Mấy cái chân điên cuồng vung vẩy, tựa hồ muốn chết chìm.

Du Nhiên không có phản ứng gì. Bởi vì cái hồ này rất cạn, chân mèo tùy tiện đứng xuống đều có thể chạm đáy , nước trong hồ chỉ ngập đến cổ. Thế nhưng khi mèo bò sữa kịch liệt phản kháng, nước cũng sắp ngập đầu nó.


"Meo!" Mau tới cứu trẫm!

Mèo bò sữa lớn tiếng cầu cứu. Lưu Quân không nhịn được ôm mặt. TIểu chí cường nhà hắn lại đang làm trò ngu xuẩn a!

Người phụ trách hoá đá. Một mặt cảm thấy nên để cho người chủ trì làm chuyện bé xé ra to, mặt khác lại lo lắng con mèo ngốc thật sự đem mình đuối chết. . . Do dự một hồi , một thân hình lóe qua. 

Du Nhiên chạy gấp tới, đem kẻ ngu si sắp chết chìm kia vớt lên. Ở ánh mặt trời chiếu rọi xuống, bộ lông của cô thật lấp lánh kim quang! Mèo bò sữa thở hổn hển, nằm trên đất, u buồn nhìn trời.

# trời mới biết nó trải qua cái gì #.

Thương tâm nhất chính là Lưu Quân lại không có chạy tới cứu nó mà lại đứng nói lầm bầm, "Thằng ngốc."

Đồng thời không quên hướng Cố Khải nói câu, "Cảm ơn." Đôi mắt Cố Khải nhìn chằm chằm vào mèo của mình, vẻ mặt hết sức ôn nhu. Khi người khác nhất thì mèo Ragdool lại bay ra như một vị thần linh.


Mèo bò sữa ngẫm lại thì cũng chỉ là một con mèo phế, quất mập vẫn như cũ thận trọng như núi, lam miêu chính đang qua cửa ải thứ hai, Du Nhiên ưu nhã đi bộ xuống rồi nhanh chóng vượt qua hồ nước. 

"Aizzz, mèo khác người." Lưu Quân phiền muộn vạn phần. Mắt thấy ngoại trừ quất mập, những con mèo khác đều đã xuống nước, mà Hân Hân không biết phải làm gì, quất mập đều bất động như núi. Hân Hân gấp đến độ khóc lên, trong mắt mơ hồ  ngấn lệ.

Quất mập trong lúc vô tình thoáng qua, ngớ ngẩn, rốt cục đứng lên. Nó dũng cảm bước vào cái hồ, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, thật trịnh trọng giống như muốn đi cứu công chúa vậy! Khi người gặp phải nguy hiểm thì nhất định sẽ có người tới cứu. Khả năng là bạch mã vương tử, cũng có khả năng là chỉ quất mập mạp. Hân Hân trong đầu lóe qua ý niệm như vậy.
Nghĩ đến, cô bị chính ý nghĩ của mình chọc phát cười. Du Nhiên thuận lợi hoàn thành cửa thứ nhất, lắc lắc bộ lông, thuận tiện kiểm tra tiến độ của đồng bọn. Mèo bò sữa còn đang co quắp. Quất mập nhanh chóng hoàn thành cửa thứ nhất.

Lam miêu dẫn đầu đang cùng cửa ải thứ hai "cầu thăng bằng" phân cao thấp. Nhưng mỗi lần đi được một phần ba sẽ té xuống. Cuối cùng, nó phải chịu thua trước trò chơi này. . . Hoàn toàn không tính đi tiếp.  Lam miêu ỷ vào việc có thảm, không có chút đau đớn nào, chơi vui vẻ cực kỳ. Đoạn Tử Mặc với tay ra, đặc biệt thê thảm hô, "Nhanh tới cứu ta!"

Lam miêu ngoắc ngoắc cái đuôi, hưng phấn kêu. Ý kia là, ngươi chờ một chút, để ta trước tiên chơi một chút. Đáng thương bất lực Đoạn Tử Mặc chậm rãi thả tay xuống, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng.
Nhìn đối thủ cạnh tranh không có chút nào có thể tạo thành uy hiếp. Du Nhiên bình tĩnh đi tới cầu thăng bằng. Ai biết đi tới một nửa, sơ ý một chút, cô té xuống. Trên khuôn mặt mèo Ragdoll hiện rõ vẻ kinh sợ. Phát sinh cái gì? Làm sao có khả năng! Cô ngã sấp xuống rồi! Vô tội, khiếp sợ, mờ mịt, oan ức, các loại biến hóa đều trên khuôn mặtco6. "Đây là thần kĩ trở mặt sao. . ." Người chủ trì cũng rất khiếp sợ. Cố Khải  lo lắng nhìn chằm chằm mèo Ragdoll.

Lắc đầu, Du Nhiên lần thứ hai đi tới cầu thăng bằng. Lần này cô đi cẩn thận từng li từng tí một,  thuận lợi qua ải. Bất quá chờ lúc cô xuống đất, quất mập cũng theo bên người. Tên quất béo lông bù xù trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo. Chỉ cần nó muốn làm, tất cả dễ như ăn cháo! Ai biết một giây sau, đầu của nó liền bị kẹp lại. Người chủ trì, ". . ."
Cửa thứ ba là mê cung. Thế nhưng ở trước mê cung, có một cửa tròn nhỏ, để mèo nhảy qua . Trước đó, hắn chưa hề biết cửa tròn đó sẽ đem mèo kẹp lại. Đầu quất mập bị kẹt ở cửa hình tròn, không vào được, lùi cũng không , chỉ vô cùng đáng thương nhìn chủ —— ta không có khả năng cứu ngươi, ngươi có thể chạy đến cứu ta sao?.

Hân Hân dở khóc dở cười. Một đám kẻ ngu si. Du Nhiên bình tĩnh nhảy qua cửa tròn nhỏ, rất mau tìm đến lối ra của mê cung : Mở miệng, đi tới bên người Cố Khải. 

Cố Khải đem mèo ôm lấy, nghiêm túc nói, "Em là khỏe mạnh nhất." 

 Du Nhiên lắc lắc đuôi, đó là đương nhiên. Ba người khác vội vàng chạy đi cứu mèo. Mèo bò sữa vẫn cứ nhìn lên bầu trời suy nghĩ miên man. Lam miêu yêu đấu vật. Bị chủ ôm lấy thì nó làm một mặt không vui. Một bên khác, Hân Hân tìm người hỗ trợ đem  quất mập giải cứu ra. Giành lấy tự do quất mập hơn 30 cân làm một mặt oan ức, muốn chủ hôn nhẹ một cái nâng lên cao cao. Tiểu cô nương không thể làm gì khác hơn là đem nó ôm lấy.
Quét mắt khắp nơi, khó mà nhận ra Cố Khải đang thở dài. Hắn thấp giọng hướng về DU Nhiên bảo đảm, "Sau này chúng ta sẽ không tham gia mấy thứ như vầy nữa." Du Nhiên đúng là rất bình tĩnh. Vẫn được, so với tưởng tượng thì rất ung dung. Nghỉ ngơi chốc lát, trò chơi thứ 3 chính thức bắt đầu.

Người chủ trì lấy ra bốn chiếc thẻ. Kết quả là —— Cố Khải, miêu trảo. Lưu Quân, len sợi đoàn. Đoạn Tử Mặc, mèo bánh bích quy. Hân Hân, pha trò bế mèo.

Công bố xong, Hân Hân cảm thấy vô cùng tiếc nuối, "Nếu có thể cùng mèo bánh bích quy đổi một thoáng là tốt rồi." Đoạn Tử Mặc rất tán thành, "Ta cũng muốn đổi." Cố Khải trừng mắt "Miêu trảo" cúi đầu không nói. Nhớ không lầm, mèo Ragdoll thật giống xưa nay không chơi miêu trảo.

Lưu Quân rất bình tĩnh. Ngược lại mặc kệ trò chơi gì, với hắn và con mèo ngu si không liên quan. "Thi đấu chính thức bắt đầu." Người chủ trì ra lệnh một tiếng, chủ tiến đến bên mèo, nỗ lực cùng mèo giao tiếp.
Một lát sau, mèo tựa hồ nghe đã hiểu, thay phiên chạy đi kiếm vật phẩm. Nhưng mà Du Nhiên mang về cái bàn là. Mèo bò sữa, đồ hộp cho mèo.Lam miêu, bút dạ quang. Quất mập, thức ăn mèo cao cấp.

Cố Khải nhìn mặt bàn là, có chút chột dạ. Du Nhiên cười tỏ rõ vẻ vô tội, thật giống hoàn toàn không hiểu ảnh đế muốn cô làm gì —— hai lần thắng lợi trò chơi, thắng bại đã định, cô không tính toán gì mà lại làm náo động.Mèo bò sữa ghi nhớ việc Du Nhiên cứu. Lấy được đồ hộp không cho Lưu Quân, trái lại ân cần đưa đến trước mặt Du Nhiên. Đáng tiếc nhân gia lạnh nhạt.Lam miêu mãnh liệt yêu cầu Đoạn Tử Mặc cùng chính mình chơi bút dạ quang, cái ý nghĩ gì khác đều không có.

Quất mập vây quanh thức ăn mèo cao cấpg xoay chuyển hai vòng, muốn người giúp nó mở ra. Mặc kệ hai chân thú muốn chúng nó làm cái gì, mèo chỉ dựa theo ý nghĩ của chính mình mà hành động. Tình cảnh rất hỗn loạn. Người phụ trách lau mồ hôi, trong lòng sức lực không đủ, còn có chút chột dạ. Bên cạnh có người khe khẽ bàn luận, "Nội dung sắp xếp quá nhiều, mèo lười phối hợp hay sao thế?"Họ liền chụp hình mấy chuyện thú vị sau màn ảnh, trò chơi kết thúc, không có mèo thành công đi đến nhiệm vụ đồ dùng. Cuối cùng, Du Nhiên đạt được thắng lợi.
Nàng ngồi xổm ở bả vai của Cố Khải nghe những lời khe ngợi và nhận kim bài, nghiễm nhiên đã là mèo thắng! Người phụ trách xem Du Nhiên có bằng lòng không, cũng tiện thể mời tham gia lần 2, "Sau tiết mục có thể có cải bản, có thể coi chính mình là mèo husky, không bằng tìm thời gian tới chơi thêm một lần?"

Coi chính mình là mèo husky. . . Du Nhiên mặt không hề có cảm xúc, toàn thân đềubiểu thị chống cự. 

 "Sau này hãy nói đi." Cố Khải tùy tiện qua loa. Trong lòng quyết định chủ ý, cũng sẽ không tiếp tục đến nữa. 

 "Biểu hiện rất đặc sắc." Chu Lập nhìn vào ảnh đế. 

 "Cậu  làm sao đến đây rồi?" Cố Khải nhíu nhíu mày.

Chu Lập bị nghẹn đến nói không ra lời. Trời mới biết, hắn rõ ràng vẫn luôn ở đây. "Khả năng là bởi vì trong mắt cậu chỉ có mèo, vì lẽ đó không phát hiện ra sự tồn tải của tôi." Chu Lập tự giễu nói. 
Cố Khải suy nghĩ một chút, cảm thấy có đạo lý. "Mệt mỏi một ngày, mau mau về nhà nghỉ ngơi đi." 

Chu Lập chủ động nói, "Tôi có thể hỗ trợ đem mèo đưa trở về." 

 Bàn tay Cố Khải nắm thật chặt, "Không cần." 

 Chu Lập không nhịn được phát điên, "Mèo của người ta, cậu trả cho người ta có được hay không?"

"Không trả." Cố Khải không nỡ buông tay, nhẹ giọng nỉ non bên tai mèo, "Ai tới cũng không cho." Trái tim Du Nhiên đập mạnh một cái, sau đó ghét bỏ mà đem  gương mặt tuấn tú của ảnh đế đẩy ra.

Cố Khải cũng không ngại, trái lại cười rất ôn nhu, tiếp tục thương lượng, "Chúng ta về. Được chứ?" Cô không muốn phản ứng hắn.

Chu Lập cảm thấy, ảnh đế có thể là miêu nô thời kì cuối rồi. Sao có thể coi trọng mèo hơn người khác đây? Không thể mua con khác sao? Cuối cùng, quán quân mèo do ảnh đế đưa về nhà.
Chuyện đương nhiên, không có ai ra tiếp. Thậm chí cả buổi tối không có đèn sáng, vừa nhìn trong nhà liền không ai. Cố Khải vụиɠ ŧяộʍ cùng mèo cáo trạng, "Cô ta  nhất định ở bên ngoài có con mèo khác!"

Ta tin ngươi thì có quỷ. Du Nhiên thả người nhảy một cái, từ cửa sổ tiến vào, để lại Ảnh Đế than thở tức giận.

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Khải (phiền muộn): Nghĩ tất cả biện pháp dụ mèo, có thể nói nó chính là không mắc câu. Cảm tạ phi lộ, kính Thủy Vô Ngân, Tiểu Thập bảy. địa lôi, cảm tạ lười đặt tên hoả tiễn.

Yuu: Các bạn đọc thân mến, chỉ còn 9 chương nữa là kết thúc hố này rồi. Vậy lịch ra chap cụ thể là "1 tuần 1 chương dài" hay "1 tuần 2 chương ngắn" nhỉ? Cho Yuu cái ý kiến với nè....