Buổi sáng đẹp trời, Kinh Sở Dương đi làm, Kẹo Đường chạy tới chạy lui trong phòng Tưởng Sầm, dùng chân trước giẫm lên bụng cậu, Tưởng Sầm gào lên một tiếng rồi tỉnh dậy, nước mắt lưng tròng xoa bụng bị giẫm đau, suýt nữa bị Kẹo Đường giẫm nội thương luôn, đôi mắt màu xanh của Kẹo Đường chăm chú nhìn cậu, kêu meo meo một tiếng, càng không ngừng dùng chân trước cào loạn bên người cậu, lăn qualộn lại, khi thì dùng bụng cọ vào ga trải giường, trong miệng kêu không ngừng. LQĐ
Tưởng Sầm cho rằng nó khát nước nên xuống giường lấy ít nước cho nó uống, nhưng Kẹo Đường liếm mấy miếng lại bắt đầu lặn lộn trên đất.
Chẳng lẽ đói bụng?
Nhưng chỗ cậu không có thức ăn của mèo, đang nghĩ ngợi, Kẹo Đường ngậm cậu nâng lên ném lên lưng, vèo một cái ra ngoài ban công, chỉ vài giây, một mèo một người đã tới phòng Kinh Sở Dương, Tưởng Sầm nắm chặt lông Kẹo Đường, nuốt tiếng gào đã ra khỏi cổ họng, mở to mắt ra, hên là đến nơi rồi.
Dù không phải lần đầu đi qua lối đi nhỏ hẹp kia, nhưng Tưởng Sầm vẫn không thể nào thích ứng được kiểu “Di chuyển treo trên bầu trời” kia được, cậu vuốt vuốt ngực, tim đập cực nhanh.
“Kẹo Đường, mày đói bụng à?” Tưởng Sầm đi tới trước mặt Kẹo Đường ngồi xổm xuống, Kẹo Đường vẫn cứ lăn lộn, mà tiếng kêu lại càng thảm thiết hơn, Tưởng Sầm không dám chậm trễ vội chạy tới trước đĩa cho mèo ăn, đổ một ít thức ăn dành cho mèo vào rồi bưng tới trước mặt Kẹo Đường, “Ăn đi.”
Kẹo Đường nhìn lướt qua, mùi vị thức ăn quá thơm, nó tạm thời ngừng động tác lăn lộn, đứng dậy cúi đầu ăn, vài miếng thức ăn rơi ra ngoài bị nó liếm sạch sẽ, Tưởng Sầm thấy nó ăn ngon miệng như vậy, không khỏi tò mò nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn mèo, nhìn một lúc lâu.
Thoạt nhìn bộ dạng ăn rất ngon, Tưởng Sầm nháy mắt mấy cái, không nhịn được đưa tay cầm một viên lên mũi ngửi, mùi trái cây rất thơm, ma sai quỷ khiến cậu cầm lên cắn thử.
“………..”
Hừ hừ hừ!
Vẻ mặt Tưởng Sầm nhăn như bánh bao, không nói gì nhìn trời, rốt cuộc tại sao cậu lại đi thử hương vị thức ăn của mèo?
Qua một lúc sau, Kẹo Đường ăn hết đồ ăn lại bắt đầu năm trên đất lăn lộn, có khi còn đi tới trước mặt Tưởng Sầm, cọ tới cọ lui trên người cậu. Tưởng Sầm không còn cách nào khác đành kiên nhẫn chơi với nó, nhưng Kẹo Đường hoàn toàn không vừa ý, cậu chưa từng nuôi mèo nên cũng chả biết Kẹo Đường vậy là như thế nào, chẳng lẽ là bị bệnh? Tưởng Sầm hoảng sợ muốn gọi điện cho Kinh Sở Dương nhưng điện thoại lại không có ở đây.
Ngoài cửa truyền tới tiếng mở khóa, vẻ mặt Tưởng Sầm vui vẻ chạy ra cửa, đúng lúc đối mặt với Kinh Sở Dương vừa bước vào, cậu chỉ ngón tay về phía Kẹo Đường đang trong phòng, giọng lo lắng, “Sở Dương, Kẹo Đường bị bệnh, anh mau tới xem nó đi!”
“Nó sao vậy?” Kinh Sở Dương thay dép lê bước vào phòng ngủ, chỉ thấy Kẹo Đường không ngừng lăn lộn trên sàn nhà, trong miệng còn phát ra tiếng kêu thê thảm, không giống bị bệnh, ngược lại là như –
Động dục.
Kinh Sở Dương bước lên trước vài bước, ôm lấy Kẹo Đường sờ nhẹ phía sau đuôi nó, Kẹo Đường liền chổng mông lên, tiếng kêu càng lớn hơn, quả nhiên là động dục. Anh mang Kẹo Đường ra ngoài phòng khách, nhặt gậy trêu mèo cho nó chơi, làm giảm tinh lực quá dư thừa của nó, bình thường con mèo nhỏ động dục phải cả tuần lễ, chờ lần này Kẹo Đường hết động dục, anh sẽ đưa nó đi triệt sản.
“Sở Dương, Kẹo Đường như vậy là sao?” Tưởng Sầm đi theo anh, nhìn thấy Kẹo Đường đang chơi đùa với cây gậy, nhảy đông nhảy tây, tinh lực tràn đầy.
“Nó động dục, mấy ngày nữa mang nó đi triệt sản.” Kinh Sở Dương giải thích.
Tưởng Sầm nháy mắt mấy cái, cậu cho rằng nó khát, cho rằng nó đói, còn tưởng rằng nó bị bệnh, thì ra đều không phải, chỉ là động dục………..
“Không sao, đừng lo cho nó, tôi đưa cậu về.” Kinh Sở Dương đứng dậy nâng Tưởng Sầm đặt trong lòng bàn tay mình, đưa cậu về nhà, rồi đóng cửa ban công lại, phòng ngừa Kẹo Đường nhất thời cao hứng, nửa đêm chạy qua quấy rầy Tưởng Sầm, ầm ĩ anh cũng ngủ không ngon.
Đến sau nửa đêm, Kẹo Đường bắt đầu đứng ngồi không yên, quỳ rạp lăn trên sàn nhà, cứ như vậy qua mấy ngày, thời kỳ động dục của Kẹo Đường rốt cuộc qua đi, Kinh Sở Dương liên lạc bệnh viện thú cưng quen biết, dẫn Kẹo Đường chuẩn bị tới triệt sản.
“Tôi cũng muốn đi.” Tưởng Sầm đặt chén trong tay xuống, Kẹo Đường nhảy lên ghế ngồi bên cạnh cậu, cậu đưa tay sờ lông nó, rồi nhanh chóng chạy về nhà đổi bộ đồ khác đi ra.
“Đi thôi.” Kinh Sở Dương đặt Kẹo Đường trong túi xách, khóa cửa xong cùng Tưởng Sầm đi xuống lầu, vừa vào thang máy thì thấy bên trong có một chú chó lông vàng, chó lông vàng nhìn thấy người thì vô cùng nhiệt tình, lè lưỡi sấn tới, vẫy vẫy đuôi, nó đi tới trước mặt túi xách trên tay Kinh Sở Dương ngửi ngửi, đôi mắt đen nháy cùng Kẹo Đường bên trong túi mắt to trừng mắt nhỏ.
Meo meo meo.
Kẹo Đường muốn thoát ra lại bị Kinh Sở Dương kéo về, Kẹo Đường nhà anh cái gì cũng tốt, nhưng hễ nhìn thấy chó thì muốn xông lên đánh nhau, không hề có chút thục nữ gì, dùng hình dung người ta hay nói thì đó chính là nữ hán tử.
Thang máy chạy xuống tầng một, Kinh Sở Dương tiện tay đặt túi xách mèo ở chỗ ngồi phía sau, khởi động xe chạy về phía bệnh viện thú cưng, thời gian hẹn là 1h chiều, nên không thể tới trễ được.
Xe dừng trước cửa bệnh viện thú cưng, vì là ngày nghỉ, trong hành lang bệnh viện người đến kẻ đi, đủ loại động vật lớn nhỏ trong đó chờ khám bệnh, mèo là động vật nhát gan nên Kinh Sở Dương bắt nó ở trong túi xách không cho đi ra.
Mấy con mèo đực ngửi được mùi bu lại, hình như phát hiện trong túi xách là mèo nên nó kêu meo meo, duỗi móng vuốt tới muốn chào hỏi hữu nghị với Kẹo Đường, tuyệt đối không cắn người.
Còn mèo con Kẹo Đường trong túi xách cũng có thái độ khác thường, thế mà rụt rè hẳn, nhìn thấy mèo đực không những không nhào tới đánh nhau, không kêu loạn xạ mà là ngoan ngoãn nằm trong túi xách, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nhau với mèo đực kia, sấn cái mũi chạm vào mũi mèo đực.
Nhưng Kinh Sở Dương cũng không thả Kẹo Đường ra mà bắt nó nằm ngoan ngoãn trong túi chờ, rốt cuộc đến lượt Kẹo Đường triệt sản, một y tá tới ôm Kẹo Đường vào phòng chuyên phẫu thuật, tiêm thuốc tê vào cơ thể Kẹo Đường, Kẹo Đường hơi mềm người, nằm im trên bàn phẫu thuật, mặc cho bác sĩ và y tá tách tứ chi nó ra, bắt đầu mổ.
Ngoài cửa, Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm ngồi kề vai nhau, chủ nhân mèo đực vừa rồi đến gần hỏi, “Các người cũng mang mèo nhỏ tới triệt sàn hả?”
“Dạ.”
“Tên nhóc này của nhà tôi cũng khiến người ta đau tim lắm.” Chủ nhân là một ông chú 40 tuổi, tóc Địa Trung Hải, phố hợp với vẻ mặt khoa trương, khiến tâm tình chờ đợi được thả lỏng, “Tôi vốn tính phối giống, tốt xấu gì cũng để lại cho tôi đứa cháu, nhưng không nghĩ tới tên này, chậc, nhìn cái gì, đúng là đang nói mày đó!” Nói được một nửa, ông ta vỗ nhẹ đầu con mèo trong ngực, hừ một tiếng.
“Sau đó thì thế nào?” Tưởng Sầm tò mò, từ bên cạnh Kinh Sở Dương ló đầu ra, nhìn mèo đực trong ngực ông chú kia.
“Cho dù đụng phải mèo kiểu gì, nó cũng đều có bộ dạng lạnh lùng, ngay cả mèo cái chủ động lấy lòng nó nó cũng chẳng thèm để ý, thiếu chút nữa tôi cho rằng nó bị lãnh cảm đấy!” Ông chú 40 tuổi nói nước bọt văng tung tóe, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn mèo trong ngực mình, bỗng nhiên chuyển đề tài, “Nhưng vừa rồi tôi thấy nó chủ động sấn vào mèo cái nhà các cậu, có thể có cảm tình với nó, nhưng chậm chân rồi, ba mày đã quyết định thiến mày, con cái không thể trông cậy vào mày nữa, yên tâm làm thái giám đi nhé.”
Ông chú nói hài hước khiến mấy người chủ ở đây đều buồn cười, ngay cả Tưởng Sầm cũng không nhịn được, vươn tay sờ đầu con mèo sắp thành thái giám kia, cười loan hai mắt.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, Kẹo Đường được ôm ra ngoài để vào hộp giữ ấm, bác sĩ tháo khẩu trang xuống, cẩn thận dặn dò, “Bây giờ tứ chi chưa có sức đâu, không thể đứng được, chờ lát nữa là ổn, đừng cho nó ăn gì quá cứng, thức ăn lỏng là tốt nhất, một tuần sau tới kiểm tra lại.”
“Vâng, cám ơn bác sĩ.” Kinh Sở Dương lên tiếng, quay đầu kéo Tưởng Sầm vào trong góc, hạ giọng, “Hay là cậu về trước đi? Còn Kẹo Đường lát nữa tôi sẽ đưa nó về.”
“Còn hơn hai tiếng nữa, không sao đâu.” Tưởng Sầm lắc đầu khăng khăng muốn ở lại.
Hai người cứ như vậy đứng trước lồng giữa ấm, nhìn Kẹo Đường vẫn nằm sấp không nhúc nhích đã bắt đầu từ từ nhỏm dậy, có tinh thần, Kinh Sở Dương cẩn thận ôm nó đặt vào túi xách của mèo, mang nó về nhà.
“Không sao chứ, ngoan nào.” Về đến nhà, Kinh Sở Dương ôm nó đặt trong ổ mèo, đắp mền mỏng cho nó, Tưởng Sầm ngồi xổm xuống, dịu dàng vuốt ve đầu nó, dụ nó ngủ.
Điện thoại trong túi Kinh Sở Dương vang lên, anh lấy ra xem, là điện thoại của Triệu Lịch. “Chuyện gì thế?”
“Kinh tổng, diễn viễn lần trước ngài cảm thấy thế nào?” Triệu Lịch hỏi.
Kinh Sở Dương sửng sốt vài giây, lúc này mới nhớ tới chuyện này, cúi đầu thấy ánh mắt vừa mong chờ vừa căng thẳng của Tưởng Sầm, anh cười cưới kéo cậu đứng lên, cố ý mở loa ngoài, “Chọn cậu ấy đi, hôm nào tôi tự mình dẫn cậu ấy tới công ty ký hợp đồng, từ nay về sau cậu ấy chính là nghệ sĩ dưới cờ Hoa Tụng.”
“Vâng, vậy tôi sắp xếp mọi chuyện luôn.”
“Ừm.” Tắt điện thoại, Kinh Sở Dương cong môi cười vui vẻ, “Chuyện tôi đồng ý với cậu tôi đã làm được, còn chuyện cậu đồng ý với tôi cũng đừng quên, biết chưa?”
Tưởng Sầm gật đầu như băm tỏi, ánh mặt không che giấu nổi sự vui sướng, rốt cuộc cậu đã được như ý nguyện rồi! Tưởng Sầm cao hứng ngồi trên sofa, lại không kiềm chế được lăn lộn trên đó, đoạn chỉ nghe thấy một tiếng động –
“A!” Vui quá hóa buồn, Tưởng Sầm kích động nên quên thời gian nhỏ đi, cậu đột nhiên thu nhỏ, cả người vừa lúc lăn tới rìa sofa, mông chỉa xuống trực tiếp ngồi trên sàn nhà.
Cũng may trên sàn có thảm nhung, dù ngã mạnh xuống nhưng cũng không đau mấy, Tưởng Sầm từ dưới đất bò dậy, vội vàng cầm quần áo nhỏ chạy ra sau sofa mặc vào.
“Không sao chứ?” Kinh Sở Dương nghe tiếng động chạy tới, giọng gấp gáp hỏi, anh bất đắc dĩ nhìn bộ dạng mừng rỡ của Tưởng Sầm, không nhịn được nhéo mũi cậu, “Cho cậu làm diễn viên mà cao hứng như vậy hả?”
Tưởng Sầm ra sức gật đầu, ôm ngón tay anh lắc lắc, “Sở Dương, cảm ơn anh.” Nếu như không có anh, nguyện vọng cậu trở lại làng giả trí sẽ không thực hiện nhanh như vậy được, có người đứng sau lưng giúp sức thì tốt hơn rất nhiều so với một thân một mình xông về phía trước.
Kinh Sở Dương mỉm cười, xoay người đi vào phòng bếp nấu cơm.