Với thông tin từ Trần Hạo, kế hoạch của họ dần được triển khai. Một nguồn tin giả được truyền đến tai Lâm Duệ, ám chỉ rằng có kẻ phản bội trong tổ chức đang âm thầm báo cáo cho cảnh sát.
Lâm Duệ ngay lập tức trở nên nghi ngờ. Trong căn biệt thự xa hoa của hắn, từng người trong đội ngũ bị tra hỏi. Không khí căng thẳng đến mức chỉ một tia lửa nhỏ cũng có thể khiến mọi thứ bùng nổ.
Trong khi đó, Tô Minh Hà và Thẩm Dịch đã chuẩn bị sẵn sàng cho bước tiếp theo. Họ liên hệ với một người trong ngành truyền thông, bí mật tiết lộ một phần thông tin về lô hàng sắp tới.
“Truyền thông sẽ làm phần việc của họ.” Cô nói, mắt dõi theo màn hình điện thoại nơi những bài viết đầu tiên bắt đầu xuất hiện.
“Cô chắc chắn là hắn sẽ không thể ngồi yên?” Thẩm Dịch hỏi.
“Chắc chắn.” Cô đáp, giọng nói tràn đầy sự tự tin.
“Vậy thì trò chơi chính thức bắt đầu.” Anh khẽ cười, nhưng trong ánh mắt là sự nghiêm túc đến đáng sợ.
Lâm Duệ, ngồi trong phòng làm việc lớn với ánh sáng từ đèn chùm pha lê, nét mặt đầy vẻ căng thẳng. Tin tức về lô hàng bị rò rỉ khiến hắn không thể ngồi yên. Bàn tay hắn vô thức siết chặt chiếc ly rượu, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.
“Kẻ nào đã làm chuyện này?” Lâm Duệ hỏi, giọng nói trầm thấp nhưng chứa đầy sát khí.
Người đàn ông đứng trước hắn, dáng vẻ run rẩy, mồ hôi rịn trên trán. “Thưa anh Duệ, chúng tôi vẫn đang điều tra. Nhưng có vẻ như thông tin bị lộ từ trong nội bộ.”
“Trong nội bộ?” Hắn nhếch môi, cười lạnh. “Tôi nuôi các người để phản bội tôi sao?”
Không đợi người kia trả lời, Lâm Duệ đập mạnh chiếc ly xuống bàn. “Tìm ra kẻ phản bội, nhanh chóng xử lý! Và phải đảm bảo lô hàng lần này không có sai sót. Nếu không, tất cả các người sẽ trả giá!”
“Vâng, thưa anh Duệ!” Người đàn ông vội vã rời đi, không dám nán lại thêm giây nào.
Khi cánh cửa đóng lại, Lâm Duệ trầm ngâm. Hắn biết mình đang bị theo dõi, nhưng điều khiến hắn tức giận hơn là cảm giác không biết kẻ địch của mình thực sự là ai.
Trong căn phòng nhỏ ở một khách sạn hẻo lánh, Tô Minh Hà và Thẩm Dịch đang theo dõi phản ứng của Lâm Duệ thông qua các nguồn tin gián tiếp. Trên màn hình máy tính, hình ảnh từ camera an ninh cho thấy các thuộc hạ của Lâm Duệ đang hành động khẩn trương.
“Lâm Duệ đã bắt đầu nghi ngờ nội bộ.” Thẩm Dịch nói, tay xoay chiếc ly cà phê trên bàn.
“Tốt. Để hắn tự làm loạn trước đã.” Tô Minh Hà dựa lưng vào ghế, mắt chăm chú nhìn màn hình.
“Nhưng chúng ta cần thêm một cú hích nữa.” Anh tiếp lời. “Nếu không, hắn sẽ tìm cách xoay chuyển tình thế.”
“Yên tâm. Tôi đã chuẩn bị sẵn rồi.” Cô nhấc điện thoại, gửi một tin nhắn ẩn danh đến một số thuộc hạ của Lâm Duệ. Nội dung ngắn gọn, nhưng đủ để gieo rắc thêm sự nghi ngờ: “Có kẻ trong đội phản bội. Đừng tin bất kỳ ai.”
Chưa đầy một giờ sau, sự hoang mang lan tỏa trong nội bộ của Lâm Duệ. Các thuộc hạ bắt đầu nghi ngờ lẫn nhau, khiến công việc vận chuyển lô hàng bị đình trệ.
“Đúng như dự đoán.” Tô Minh Hà mỉm cười. “Khi mọi thứ rối tung lên, hắn sẽ không còn thời gian để chú ý đến chúng ta.”
Đêm hôm đó, khi cả hai đang bàn bạc bước tiếp theo, điện thoại của Thẩm Dịch rung lên. Đầu dây bên kia là giọng của Trương Dũng.
“Thẩm tiên sinh, có chuyện lớn rồi.”
“Chuyện gì?” Anh hỏi, đôi mắt ánh lên vẻ nghiêm túc.
“Lâm Duệ đã gửi người đi tìm cô Tô. Hắn bắt đầu nghi ngờ cô chính là người đứng sau chuyện này.”
Tô Minh Hà nhướng mày khi nghe anh truyền đạt lại thông tin. “Nhanh hơn tôi nghĩ. Có vẻ như hắn đã đánh hơi thấy gì đó.”
“Chúng ta cần thay đổi kế hoạch.” Thẩm Dịch nói, ánh mắt đầy lo lắng.
“Không.” Cô lắc đầu, giọng kiên quyết. “Nếu rút lui bây giờ, mọi công sức đều đổ sông đổ biển. Hơn nữa, đây có thể là cơ hội để chúng ta tiếp cận hắn gần hơn.”
“Cô điên rồi sao? Hắn sẽ không tha cho cô nếu biết sự thật.”
“Tôi không cần hắn tha.” Tô Minh Hà đứng dậy, ánh mắt sáng lên đầy thách thức. “Tôi chỉ cần hắn phải trả giá.”
Thẩm Dịch thở dài, nhưng anh biết rằng không thể ngăn cản cô. “Được rồi. Nhưng lần này, tôi sẽ không để cô mạo hiểm một mình.”
“Thỏa thuận.” Cô gật đầu, khoé môi nhếch lên đầy tự tin.
Sáng hôm sau, Tô Minh Hà và Thẩm Dịch quyết định tiến một bước táo bạo. Họ nhận được thông tin rằng Lâm Duệ sẽ tổ chức một buổi tiệc kín tại một câu lạc bộ sang trọng để gặp mặt một số nhân vật quan trọng trong tổ chức. Đây là cơ hội để tiếp cận hắn trực tiếp.
“Cô chắc chắn muốn đi sao?” Thẩm Dịch hỏi khi họ chuẩn bị trang phục.
“Tôi không chỉ muốn đi, mà còn muốn khiến hắn nhớ mãi đêm nay.” Tô Minh Hà trả lời, khoác lên mình một chiếc váy đen bó sát, để lộ vẻ quyến rũ nhưng không kém phần nguy hiểm.
“Vậy tôi sẽ là vệ sĩ của cô.” Anh mỉm cười, chỉnh lại bộ vest đen lịch lãm.
“Cẩn thận, Thẩm ảnh đế. Đừng để ai nhận ra anh trong vai diễn này.” Cô trêu chọc, nhưng ánh mắt vẫn không giấu được sự lo lắng.
“Đừng quên, tôi là một diễn viên xuất sắc.” Anh nháy mắt.
Buổi tiệc diễn ra tại tầng thượng của một khách sạn năm sao. Âm nhạc du dương, ánh đèn lung linh phản chiếu trên những chiếc ly pha lê. Xung quanh là các nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, nhưng hầu hết đều có liên quan đến các hoạt động ngầm.
Khi Tô Minh Hà bước vào, tất cả ánh nhìn đều đổ dồn về phía cô. Sự xuất hiện của cô như một làn gió mới, vừa khiến người ta tò mò, vừa làm họ cảnh giác.
“Cô ta là ai?” Một người đàn ông thấp giọng hỏi.
“Nghe nói là một nữ minh tinh. Nhưng sao lại ở đây?” Một người khác đáp.
Ở phía xa, Lâm Duệ cũng đang quan sát cô. Đôi mắt sắc bén của hắn lóe lên sự ngờ vực, nhưng ngay sau đó, hắn mỉm cười.
“Tô Minh Hà, nữ hoàng tai tiếng.” Hắn bước đến gần cô, giọng nói trầm thấp đầy mời gọi. “Tôi không nghĩ cô lại hứng thú với những buổi tiệc thế này.”
“Anh Duệ.” Cô quay lại, môi nở một nụ cười ngọt ngào nhưng ánh mắt lạnh lẽo. “Tôi nghe nói đây là nơi dành cho những người quyền lực. Sao tôi có thể bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ?”
Hắn cười nhạt, đưa tay mời cô một ly rượu. “Vậy thì chào mừng. Nhưng ở đây không có ai chỉ đơn giản là đến để thưởng thức rượu.”
“Tất nhiên.” Cô nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt sắc sảo. “Tôi cũng có một chút việc muốn bàn bạc với anh.”
“Việc gì?”
“Chuyện liên quan đến một lô hàng đặc biệt.”
Câu nói của cô khiến hắn khựng lại, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm. Nhưng hắn nhanh chóng che giấu cảm xúc, mỉm cười. “Cô thú vị hơn tôi nghĩ đấy.”