Ảnh Đế Và Nữ Hoàng Scandal

Chương 4



Hôm đó, Tô Minh Hà quyết định thử thăm dò Thẩm Dịch.

“Anh biết không, tôi luôn thắc mắc vì sao một người như anh lại bước vào giới giải trí.” Cô nói khi cả hai cùng ngồi đợi cảnh quay tiếp theo.

“Vì đam mê.” Anh đáp ngắn gọn, nhưng giọng nói không giấu được chút lạnh nhạt.

“Thật sao? Tôi lại nghĩ anh còn có mục đích khác.” Cô nhướng mày, ánh mắt sắc bén nhìn anh.

Thẩm Dịch quay đầu lại, ánh mắt anh sâu như đại dương:

“Cô thì sao, Tô Minh Hà? Tại sao cô lại bước chân vào giới này, khi rõ ràng cô không cần đến nó?”

Câu hỏi bất ngờ của anh khiến cô khựng lại. Cô nhanh chóng lấy lại vẻ thản nhiên, mỉm cười:

“Tôi chỉ muốn thử thách bản thân.”

Thẩm Dịch không nói gì thêm, nhưng ánh mắt anh vẫn dán chặt vào cô. Trong thâm tâm, anh biết cô đang nói dối.

Một hôm, khi Tô Minh Hà đang rời khỏi phim trường vào buổi tối, cô phát hiện có một chiếc xe lạ theo dõi mình.

Lúc đầu, cô nghĩ mình đa nghi, nhưng khi chiếc xe đó xuất hiện ba ngày liên tiếp, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Không muốn gây thêm rắc rối, cô quyết định tự điều tra. Nhưng khi cô đang đi bộ trên con đường vắng để đánh lạc hướng chiếc xe, Thẩm Dịch bất ngờ xuất hiện.

“Cô nghĩ mình đang làm gì vậy?” Anh hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.

“Tôi không cần anh quan tâm.” Cô gắt, nhưng khi nhìn thấy vẻ nghiêm trọng trong ánh mắt anh, cô khựng lại.

“Đi theo tôi.” Anh kéo cô lên xe của mình, không cho cô cơ hội từ chối.

Trên đường về, anh nói một câu khiến cô kinh ngạc:

“Cô không phải người duy nhất đang bị theo dõi.”

Tô Minh Hà không tin vào tai mình:

“Ý anh là gì? Anh cũng đang bị theo dõi sao?”

“Đúng vậy.” Anh đáp ngắn gọn, ánh mắt tập trung vào con đường phía trước. “Tôi không biết họ là ai, nhưng tôi chắc chắn họ liên quan đến một tổ chức lớn. Và có lẽ… chúng ta đều nằm trong tầm ngắm của họ.”

“Chuyện này liên quan đến bộ phim, hay là…” Cô ngập ngừng.

“Có thể. Nhưng cũng có thể là về quá khứ của chúng ta.” Giọng anh trầm xuống.

Tô Minh Hà im lặng, trong đầu cô hiện lên hình ảnh anh trai mình và những gì cô đang điều tra. Cô nhận ra rằng mọi thứ đang trở nên nguy hiểm hơn cô tưởng.

Sau cuộc trò chuyện trên xe, Thẩm Dịch và Tô Minh Hà nhận ra rằng họ cần phải hợp tác để tìm hiểu kẻ đứng sau những hành động mờ ám.



“Tôi không nghĩ anh là người dễ hợp tác.” Tô Minh Hà ngồi đối diện anh trong một quán cà phê kín đáo.

“Và tôi cũng không nghĩ cô là người đáng tin.” Anh nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô. “Nhưng hiện tại, chúng ta có chung một mục tiêu. Tôi nghĩ cô cũng không muốn làm mọi thứ một mình đâu.”

“Được thôi. Nhưng tôi có một điều kiện.” Cô chống cằm, ánh mắt lóe lên vẻ tinh quái. “Nếu anh định rút lui giữa chừng, hãy nói trước để tôi chuẩn bị.”

Thẩm Dịch nhếch môi cười, nhưng nụ cười của anh không mang chút ấm áp nào.

“Tôi không phải kiểu người bỏ cuộc, Tô Minh Hà.”

Trong lúc cả hai đang điều tra, một thông tin bất ngờ từ phía trợ lý của Thẩm Dịch khiến mọi thứ càng thêm rối rắm.

“Người tài trợ lớn nhất cho bộ phim này không phải ai khác, mà chính là Lý Thành, cha của Lý Dung.”

Tô Minh Hà nhíu mày:

“Lý Thành? Người này có liên quan đến tập đoàn nhà anh không?”

Thẩm Dịch im lặng trong giây lát rồi đáp:

“Ông ta từng là đối tác kinh doanh của gia đình tôi, nhưng đã rút lui sau một vụ tranh chấp lớn cách đây vài năm. Gia đình tôi nghi ngờ ông ta có dính líu đến rửa tiền, nhưng không có bằng chứng.”

“Vậy tại sao ông ta lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ mục tiêu của ông ta là…” Cô dừng lại, ánh mắt loé lên sự cảnh giác.

“Có khả năng là cô. Hoặc tôi. Hoặc cả hai chúng ta.” Thẩm Dịch nói, giọng lạnh băng.

Để tìm thêm manh mối, Tô Minh Hà quyết định tiếp cận Lý Dung. Cô giả vờ thân thiện, tán gẫu với cô gái này trong hậu trường.

“Lý Dung, tôi nghe nói cô rất ngưỡng mộ Thẩm Ảnh Đế. Cô có hay gặp anh ấy ngoài giờ quay không?” Tô Minh Hà giả vờ hỏi vu vơ.

Lý Dung cười ngọt ngào:

“Thẩm Dịch rất lạnh lùng, nhưng tôi tin nếu kiên nhẫn, anh ấy sẽ mở lòng với tôi.”

Tô Minh Hà nén cười. Cô không ngờ rằng cô gái này thực sự nghĩ mình có cơ hội với Thẩm Dịch.

Nhưng trong lúc trò chuyện, Lý Dung vô tình tiết lộ một điều quan trọng:

“Cha tôi thường nhắc đến anh ấy. Ông bảo rằng Thẩm Dịch là người đặc biệt, không thể để tuột khỏi tầm tay.”

Buổi tối hôm đó, khi về nhà, Tô Minh Hà phát hiện một phong thư lạ đặt trước cửa.

Bên trong là một tấm vé mời tham dự bữa tiệc từ thiện do Lý Thành tổ chức. Đi kèm là một lời nhắn ngắn gọn:

“Tham dự để biết sự thật.”

Cô không biết ai đã gửi nó, nhưng trực giác mách bảo cô rằng đây là một cơ hội quan trọng.



“Cô định đi một mình à?” Thẩm Dịch xuất hiện từ bóng tối, giọng nói bình thản.

“Anh đang theo dõi tôi sao?” Cô nhướng mày.

“Cô không đủ cẩn thận. Nếu là kẻ khác, có lẽ cô đã bị bắt cóc từ lâu rồi.” Anh nhún vai, ném cho cô một ánh mắt châm chọc. “Tôi sẽ đi cùng cô. Đây không phải chuyện cô nên tự giải quyết

Bữa tiệc, Tô Minh Hà và Thẩm Dịch bước vào cùng nhau, khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ.

Lý Dung nhanh chóng tiến lại, nở nụ cười tươi như hoa:

“Thẩm Dịch, anh đến rồi! Tôi không nghĩ anh sẽ tham dự.”

“Anh ấy đi cùng tôi.” Tô Minh Hà chen vào, giọng nói rõ ràng đầy khiêu khích.

Sự căng thẳng giữa hai người phụ nữ khiến không khí xung quanh bỗng trở nên ngột ngạt. Nhưng trước khi Lý Dung kịp nói gì, Lý Thành – chủ bữa tiệc – xuất hiện.

“Chào mừng, Thẩm Ảnh Đế. Và đây hẳn là nữ chính tài năng của chúng ta, Tô Minh Hà.” Ông ta nói, ánh mắt sắc bén lướt qua cả hai người.

“Rất hân hạnh.” Tô Minh Hà mỉm cười, nhưng trong lòng cô lại cảm nhận rõ sự nguy hiểm từ ánh mắt của ông ta.

Trong khi mọi người bận rộn nói chuyện và tận hưởng bữa tiệc, Lý Thành bất ngờ mời Tô Minh Hà ra khu vực ban công nói chuyện riêng.

“Tôi rất ấn tượng với cô, Tô tiểu thư.” Ông ta nói, giọng trầm nhưng đầy ẩn ý. “Nhưng có những chuyện, tốt hơn hết cô không nên can thiệp.”

Cô nhếch môi cười nhạt:

“Lý tiên sinh, tôi không hiểu ý ông. Tôi chỉ là một diễn viên nhỏ bé, làm sao can thiệp được chuyện lớn của ông?”

Lý Thành cười, nhưng nụ cười của ông ta khiến cô lạnh sống lưng.

“Chỉ là một lời khuyên thôi, cô Tô. Hy vọng cô sẽ suy nghĩ cẩn thận về tương lai của mình.”

Cô cảm nhận rõ ràng lời đe dọa trong giọng nói của ông ta, nhưng không hề lùi bước:

“Cảm ơn lời khuyên của ông. Tôi sẽ cân nhắc.”

Sau bữa tiệc, Tô Minh Hà kể lại mọi chuyện với Thẩm Dịch.

“Ông ta biết điều gì đó. Và tôi chắc chắn ông ta không chỉ muốn nhắc nhở tôi.” Cô nói, đôi mắt sáng lên sự quyết tâm.

“Lý Thành không dễ đối phó.” Thẩm Dịch đáp, giọng nói trầm xuống. “Nhưng chúng ta không thể để ông ta lấn át. Tôi có một kế hoạch.”

“Kế hoạch gì?” Cô tò mò.

“Làm cho ông ta lộ diện. Nếu ông ta muốn chơi trò mèo vờn chuột, chúng ta sẽ khiến ông ta sa bẫy.”

 
— QUẢNG CÁO —