Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy

Chương 50: Đồ Đằng



Đồ đằng 圖騰 , vật tổ (theo cú pháp tiếng Việt), totem  (từ gốc là tiếng Anh hoặc Pháp mượn từ một ngôn ngữ của người bản địa châu Mỹ).

Nói một cách dễ hiểu thì đó là vật mà người xưa xem như là gốc gác, tổ tiên của thị tộc mình, (nhưng không nhất định phải là hình ảnh mang tính chất tiêu biểu của dân tộc).

“Từ điển tiếng Việt” của Trung tâm Khoa học Xã hội và Nhân văn Quốc gia do Nguyễn Kim Thản, Hồ Hải Thụy, Nguyễn Đức Dương biên soạn (Nxb Văn hóa Sài Gòn, 2005) giảng totem là “động vật, cây cỏ, đồ vật hoặc hiện tượng tự nhiên mà tộc người nguyên thủy coi là biểu tượng thiêng liêng của bộ tộc mình và tin rằng những thứ đó có mối liên hệ siêu tự nhiên và có sự gần gũi máu thịt”.

Thương Tứ vẫn luôn chú ý động tĩnh ở hồ Bắc Hải, chờ đợi kết quả cuối cùng. Anh vốn sẽ không can thiệp vào quyết định của Phó Tây Đường. Nhưng Hứa Bạch lại tìm tới anh để dò hỏi tình huống cụ thể của mảnh vỡ.

Thương Tứ đã biết tất cả sắp đi đến kết cục rồi.

Thật ra còn rất rất nhiều yêu quái khác, đã luôn để ý tới Phó Tây Đường kể từ khi anh về nước. Bọn họ kiềm chế không quấy rầy sinh hoạt của Phó tiên sinh, nhưng đều mong chờ đợi một cơ hội để có thể đứng ra góp chút sức lực.

Khi nhóm Ảnh yêu lan truyền tin tức về hồ Bắc Hải, bọn họ đã lập tức tới đây.

Không phải họ không muốn trực tiếp lao đi tìm như Hứa Bạch, chỉ là Thương Tứ ngăn cản họ, cũng ngăn cách họ ở bên ngoài công viên. Mỗi ngày họ đành nhìn tiểu xà yêu tới tới lui lui, những yêu quái ban đầu chướng mắt cậu dần dần cũng thay đổi cái nhìn.

Yêu mà Phó tiên sinh lựa chọn, cậu ta đúng là có chỗ hơn người.

Hiện giờ Phó tiên sinh tới, Thương Tứ giải trừ cấm chế, mọi người đều tiến vào. Ven hồ, từng nhóm nhỏ các yêu quái tụ lại tổng ước chừng mười bảy mười tám yêu, hơi thở thuộc về yêu quái nồng đậm lên, đại khái có thể sang bằng toàn bộ hồ Bắc Hải.

Đây là chưa tính Thương Tứ và Phó Tây Đường.

Phó Tây Đường không nói gì một lúc lâu, mọi người đều hơi khẩn trương. Sợ anh cứ như trước nay tự mình gánh vác tất cả.

Chỉ có Hứa Bạch từ đôi tay đang giao nhau cảm giác được rung động nhen lên từ đáy lòng Phó Tây Đường.

Cậu cũng không nói gì, cậu đang đợi Phó Tây Đường tự mình lên tiếng.

Thật lâu sau, các yêu quái khác đã bắt đầu hoảng hốt, định mở miệng khuyên nhủ lần nữa, Phó Tây Đường rốt ruộc cất tiếng. Ánh mắt anh đảo qua từng gương mặt, đối chiếu với bọn họ trước kia, hơi hơi gật đầy, tựa một thân sĩ cổ xưa mà nói: “Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn không cần, Phó tiên sinh, đây có là gì đâu.” Các yêu quái xúc động cực kỳ, phảng phất như một lời khích lệ, một lời cảm tạ của Phó Tây Đường là chuyện cực độ vui vẻ trên đời.

“Đúng vậy! Chúng ta đi tìm ngay đây!”

Các yêu quái không chần chừ chút nào, ngươi đụng ta ta đẩy ngươi muốn nhảy xuống nước.

“Đứng lại hết!” Thương Tứ tức giận la lên, “Các ngươi cứ như một đám vịt bị lùa xuống hồ, sợ chưa đủ nổi bật hay sao?”

Các yêu quái sửng sốt nhìn quanh bốn phía ——— quả nhiên, đêm đã buông xuống, nhưng công viên không phải không có người tản bộ. Bọn họ ầm ĩ lộn xộn cũng không nhỏ, đã có người nhìn qua bên này.

Hồ Đào cười khanh khách đứng ra nói: “Còn không phải đang đợi Tứ gia ra tay hay sao?”

Khư Lê ngầu lòi đứng sau Hồ Đào đánh call cho bà xã, bã xã chỉ hướng đông, anh tuyệt đối không đi hướng tây. Anh em hồ lô bị bỏ lại ở nhà một cách vô tình, không cho phép đi theo quấy rối.

Thương Tứ đối với mỹ nhân thức thời như Hồ Đào vẫn rất khoan dung. Đương nhiên, Lục Tri Phi đang ở trước mặt, anh cũng không dám càn rỡ chút nào.

Chỉ thấy anh thoáng đứng thẳng người, giữa năm ngón tay tỏa ra pháp lực màu đen, nhẹ nhàng vung tay, toàn bộ thế giới lấy tay anh làm khởi điểm bắt đầu biến sắc.

Một thế giới không màu tạp, cảnh vật đều bị tước đoạt sắc màu vốn dĩ, biến thành trắng đen thuần khiết.

Du khách chung quanh cũng biến mất, thậm chí cả trời sao cũng bị che khuất, chỉ còn lại vầng trăng khuyết trên cao, rọi ánh trăng sáng tỏ giữa sương đen mờ mịt.

“Được rồi, đi đi.” Thương Tứ vẫy vẫy tay, các yêu quái tản ra.

Hồ Đào cũng dẫn Khư Lê qua bên kia, theo từng tiếng nhảy ùm vào nước, ven hồ chỉ còn lại Phó Tây Đường và Hứa Bạch.

“Phó tiên sinh, em cũng đi đây.” Hứa Bạch nóng lòng muốn thử.

Phó Tây Đường không đáp, Thương Tứ lại lên tiếng: “Cậu cứ ngồi xuống đi, nhiều yêu đi tìm rồi, còn thiếu cậu sao? Trông tiên sinh nhà cậu, đừng để hắn chạy lung tung khắp nơi.”

Hứa Bạch quay đầu nhìn Phó Tây Đường, Phó Tây Đường gật gật đầu với cậu.

Hứa Bạch đành sờ sờ mũi, ngồi xuống băng ghế lần nữa. Cậu và Lục Tri Phi, một trái một phải, Phó Tây Đường và Thương Tứ phân biệt đứng ở hai bên bọn họ mà nói chuyện.

“Ngươi đã tìm trong tháp của Tinh Quân chưa?” Thương Tứ hỏi.

“Hồi đầu có tới tìm rồi, nhưng ta không thấy Bắc Hải trong tháp.” Phó Tây Đường đáp.

Thương Tứ gật gật đầu, lại đứng thêm chốc lát rồi kéo tay Lục Tri Phi: “Đi nào Viên Viên, ta đưa em đi du hồ.”

Lục Tri Phi đứng lên theo, lễ phép quay đầu tạm biệt Hứa Bạch.

Hứa Bạch vẫy vẫy tay, nhìn theo hai người chậm rãi đi xa. Bọn họ tới bến tàu ban nãy Hứa Bạch lên bờ, Thương Tứ đỡ Lục Tri Phi lên thuyền, anh ta đứng ở đầu thuyền, thuyền không gió mà xuôi, giữa bối cảnh trắng đen, chậm rì rì hướng về giữa hồ.

“Tinh Quân tháp là chỗ nào?” Hứa Bạch ngồi xuống hỏi Phó Tây Đường bên cạnh.

“Là nơi quỷ hồn trụ lại. Hồn phách tới đó đều có chấp niệm chưa tiêu tan. Tôi không thấy Bắc Hải ở đó, hoặc là trong lòng y không có chút chấp niệm, sau khi chết lập tức đầu thai. Hoặc là y còn tồn tại ở góc nào đó trên trần gian, tiếp tục du đãng.” Phó Tây Đường đáp.

Hứa Bạch nghe xong thì rất ngạc nhiên, thì ra vãng sinh tháp trong truyền thuyết là có thật. Phó tiên sinh quả nhiên là Phó tiên sinh, thần thông quảng đại.

Cậu quay lại nhìn các yêu quái trong hồ: “Phó tiên sinh, những yêu này đều ở phố Bắc sao?”

Hứa Bạch ở phố Bắc, nghe được từ rất rất nhiều tiểu yêu quái, còn có A Yên và Hồ tam tiểu thư rất nhiều chuyện xưa liên quan tới “Phố Bắc Phó tiên sinh”. Có lẽ dấu vết thời đại ấn quá sâu, Phó tiên sinh trong những câu chuyện đó và hiện tại vừa giống lại không giống nhau.

Cậu tưởng tượng Phó tiên sinh ngồi trong lê viên, bị tầng tầng lớp lớp vải mỏng che khuất gương mặt, anh còn mặc bộ áo dài xanh trắng, hoa văn chìm tinh xảo thêu trên mặt lụa bóng loáng.

Hí kịch mở màn, anh dùng quạt xếp đẩy mành vải nhìn về sân khấu, sợi xích màu vàng từ trên kính rũ xuống đong đưa theo động tác của anh.

Theo lời A Yên thì cũng ở rạp hát này, hữu nghị giữa tiên sinh và Thương Tứ được giao kết, chính bởi cái gọi là diễn viên nghiệp dư.

Phố Bắc hôm nay, ngoài trừ những căn nhà cũ được thời gian lưu luyến, cũng không tìm được chút dấu vết khác của năm đó. Hứa Bạch càng nghe bọn họ kể, càng hồi tưởng lại lần đầu gặp mặt, ánh mắt khi Phó Tây Đường đi qua cửa sắt, đứng trước nhà số 09 phố Bắc.

Phó Tây Đường một câu lôi Hứa Bạch ra khỏi dòng suy nghĩ miên man, “Hình như tôi chưa kể tỉ mỉ chuyện của Bắc Hải cho em biết.”

“Dạ.” Hứa Bạch nghiêm túc nghe.

“Tứ cửu thành là một tòa đại trận, người thủ trậnchính là Thương Tứ. Những năm đó chiến loạn dai dẳng liên miên, trận pháp không ổn định, Thương Tứ vì củng cố tâm trận, buộc lòng phải bổ khuyết chính mình vào, vì thế mà ngủ say. Sau đó, Lục gia lại tới điểm hẹn tại Côn Luân.”

“Lục gia?” Dường như Hứa Bạch chưa từng nghe qua.

“Y là con rồng ngã xuống trên núi Côn Luân mà em từng nhắc tới.”

Hoặc nên nói là, y là con rồng cuối cùng trên thế giới này.

Khi đó chiến loạn, cũng không chỉ giới hạn trong thế giới nhân loại. Ở Yêu giới, tuyệt đại đa số yêu quái vẫn tuân theo quy củ giang hồ, vì thế đã sinh ra một hồi ước chiến khốc liệt vô cùng.

Địa điểm ước chiến là núi Côn Luân, vạn tổ chi sơn trong truyền thuyết.

Đối với bọn đại yêu quái nhất quán duy ngã độc tôn mà nói, trong lòng cũng không có được bao nhiêu đại nghĩa hy sinh quên mình để cứu quốc.

“Lục gia một mình đi Côn Luân, trong đêm tối lặng yên không tiếng động mà rời đi. Tôi vốn nên ở lại bảo vệ Bắc Hải, nhưng tôi cũng sợ Lục gia xảy ra chuyện nên hôm sau tôi đã đi Côn Luân.”

Khi Phó Tây Đường tới Côn Luân, đại chiến sớm bắt đầu rồi. Yêu quái đuổi theo bước chân Lục gia mà tới giống như anh, không hề ít.

Có Ngô Khương Khương luôn theo bên người Thương Tứ.

Có phượng hoàng từ chốn đồng không hoang dã mênh mông.

Có vài yêu quái Phó Tây Đường còn nhớ rõ mặt, lại không biết tên. Bởi vì đến phút cuối, họ đều bỏ mình trên đỉnh Côn Luân rét lạnh, tuyết đọng vạn năm không tan vùi lấp thi thể họ, từ đó về sau cũng hơn trăm năm, thế gian lại không ai biết được bọn họ đến từ đâu, tên họ là gì.

Phó Tây Đường kề vai chiến đấu cùng Lục gia, thẳng tới ngày cuối cùng, mặt trời vĩ đại rơi xuống núi tuyết, sắc đỏ đậm nhuộm hết thảy đất trời.

Đại chiến sắp hạ màn, Phó Tây Đường kéo y lại muốn đưa y về Bắc Bình. Chỉ cần y còn một hơi thở, bằng năng lực của Bắc Hải chắc chắn cứu được y.

Nhưng người đàn ông kia đứng trên sườn dốc sụp đổ, quay đầu nói với Phó Tây Đường: “Ta không thể đi, Tây Đường.”

“Nói là nhân yêu thù đồ, nhưng ta là một con rồng.”

“Ta là một con rồng, Tây Đường à.”

“Ta là đồ đằng của bọn họ.”

“Có thể chết trận, nhưng sống tạm bợ thì tuyệt đối không.”

Y vì muốn tránh khỏi tay Phó Tây Đường, giữa một trời gió tuyết, hóa thành thân rồng khổng lồ bay lên đâm vào mảng đỏ sậm kia. Băng tuyết tung tóe, văng trúng ngoài mặt, đau một đời người.

Phó Tây Đường không nói nên lời, chỉ có thể nhìn thân hình cực lớn phát ra một tiếng rồng ngâm chấn triệt lòng người cuối cùng, sau đó mặt trời đỏ rực treo ở kia, rơi xuống đỉnh núi.

Đất đai chấn động, Ngô Khương Khương còn sống sót, bò lên đỉnh núi kêu rên tê tâm liệt phổi.

Dãy núi kia quá cao quá dài, thân rồng cực lớn vắt ngang núi non, chạy dài hơn mười dặm.

Rất nhiều năm về sau, rồng lớn chỉ còn lại xương trắng. Khi xe riêng Bắc Quốc xuyên qua giữa nhân gian và Yêu giới, ngang vô số phong cảnh xinh đẹp đi tới núi non Côn Luân, các yêu quái có thể xuyên qua cửa sổ, nhìn rồng lớn trên đỉnh núi.

Y ở đằng kia.

Y vẫn luôn ở đằng kia.

Hứa Bạch nghe xong, trong lòng chua xót không nói nên lời. Giống như chỉ cần há miệng, đôi mắt buộc phải lên tiếng thay mà rơi lệ, nước mắt đại khái là lời kể chân thành nhất từ đáy lòng.

Qua hồi lâu, cậu mới tìm lại được giọng mình, hơi do dự hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Đương lúc tôi mang theo Ngô Khương Khương chạy về Bắc Kinh, Bắc Hải đã xảy ra chuyện.”

Thương Tứ ngủ say, Lục gia ứng chiến, ngay cả Phó Tây Đường cũng rời đi, không có bọn họ tọa trấn trong thành, đủ loại yêu ma quỷ quái từ mọi ngóc ngách đều xông ra.

Trước khi đi Phó Tây Đường bày ra kết giới, phân phó A Yên và hai anh em dây thường xuân không được phép tùy tiện mở cửa. Phó Bắc Hải tuy là anh em sinh đôi của anh, nhưng năng lực dùng hết vào chữa bệnh chữa thương, không chừa lại chút nào cho việc đánh nhau.

Chỉ là Phó Tây Đường đánh giá thấp trình độ hỗn loạn trong thành, cũng quên mất Bắc Hải là yêu quái thiện tâm như thế nào.

Phố Bắc không có Phó Tây Đường tọa trấn cũng hỗn loạn không kém, vô số yêu quái cùng đường bí lối, ồ ạt tiến đến cầu Phó gia che chở. Thậm chí cả nhân loại từ rất nhiều yêu quái ở khu khác biết được đại danh Phó Tây Đường, cũng kéo nhau tới trước số 10 phố Bắc.

Mỗi một ngày đều có vô số người ở bên ngoài cầu xin.

A Yên không ngăn được, dây thường xuân cũng không ngăn được, cuối cùng Phó Bắc Hải cũng mở cánh cửa kia ra, thu lưu những yêu quái đó.

Anh tận tâm tận lực trị liệu cho bọn họ, cho họ chỗ nương thân, tất cả mọi người đều cảm ơn anh.

“Có điều, y mở cửa, phá vỡ cấm chế tôi để lại. Y cứu được người khác, khi kẻ địch thực sự đến, lại không cứu được chính mình.” Giọng Phó Tây Đường trầm thấp, không có bi thương dày đặc, cũng không có nghẹn ngào, cứ như anh chỉ bình tình kể một đoạn quá vãng không mấy vui vẻ mà thôi.

“Lúc ấy trong thành đều đồn đãi tôi và Lục gia không về được. Chủ nhân của người cá kia thừa dịp mà tìm tới Bắc Hải.”

Hứa Bạch nghe mà trong lòng khẩn trương, “Anh ta có xích mích với Bắc Hải tiên sinh?”

“Người cá bị nhốt  ở đáy hồ, ca hát suốt đêm trong lồng sắt, hy vọng có người tới cứu cô ra ngoài. A Yên không nghe thấy, tôi cũng không, chỉ mình Bắc Hải nghe được.”

Cuối cùng Phó Tây Đường chậm rãi nói: “Có lẽ đó là số kiếp của y.”

Cho đến hôm nay, những yêu quái được y cứu trước đó. Bọn họ đã vượt được bao gian khổ, không hẹn mà cùng đi vào hồ Bắc Hải, tìm kiếm mảnh vỡ cuối cùng.