Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy

Chương 61: Phim Mới



Sáng sớm hôm sau, khi Hứa Bạch tỉnh dậy, phát hiện Phó Tây Đường lại dậy sớm. Cậu lười không muốn bò lên cầu thang liền ngủ ở tầng trệt, đẩy cửa ra ngoài, Phó Tây Đường ngồi trên sofa đối diện cậu uống trà.

Cậu mở to đôi mắt mông lung buồn ngủ, để chân trần bán khỏa thân đi qua, miệng nỉ non gọi “Phó tiên sinh”, đầu dụi dụi vào ngực anh.

Phó Tây Đường kéo thảm mỏng để trên sofa bọc cậu lại, sau đó xoa tóc cậu: “Ăn sáng đi.”

Hứa Bạch không muốn nhúc nhích, cậu còn chưa ngủ đủ nữa. Phó Tây Đường có hương vị rất dễ chịu, ôm anh không muốn buông, chỉ muốn ở trên người anh mè nheo.

Phía sau đột ngột vang lên âm thanh của người thứ ba “Khụ.”

Hứa Bạch bỗng ngẩng đầu, xoay người nhìn về đằng sau, Chu Tử Nghị vẻ mặt táo bón lại bất đắc dĩ an tọa trên sofa.

Chu Tử Nghị đẩy mắt kính: “Chào buổi sáng.”

Lúc này Hứa Bạch mới ngồi dậy, trên mặt không có vẻ gì như xấu hổ khi bị bắt quả tang, hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Chu Tử Nghị rất muốn một hớp trà phun chết cậu, nhưng ngại Đại lão bản có mặt, đến liếc mắt xem thường anh cũng không dám.

Phó Tây Đường giải thích: “Cậu ấy tới bàn với tôi chuyện lịch trình sau này của em.”

“À.” Hứa Bạch không nhiều lời nữa. Phó Tây Đường lại thúc giục cậu, cậu ngoan ngoãn đứng dậy đi ăn sáng.

Bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn để trong bếp, vẫn còn hơi nóng. Hứa Bạch nghĩ có lẽ Phó Tây Đường đã ăn rồi, liền bưng mâm tới bàn ăn, vừa dùng điểm tâm vừa nhìn Phó Tây Đường ở phòng khách xa xa.

Phó Tây Đường liếc qua, cậu còn chớp chớp mắt với anh.

Chu Tử Nghị nhìn thấy hết thảy, chưa bao giờ biết được nghệ sĩ của mình ở nhà lại là cái dạng này, không chút đứng đắn. Cay mắt quá, cay mắt chết mất thôi.

Lát sau, Hứa Bạch vào trong thay quần áo, Phó Tây Đường cũng đi theo.

Lúc này Hứa Bạch mới hỏi anh: “Chu Tử Nghị bàn những gì với anh rồi?”

Phó Tây Đường: “Cậu ấy chỉ đứng trên lập trường là người đại diện của em nói chút lời cho em mà thôi. Cậu ấy khá chuyên nghiệp, cũng rất có trách nhiệm.”

“Đó là đương nhiên.” Hứa Bạch đại khái đã rõ ràng, có lẽ Chu Tử Nghị sợ thân phận hai người quá không bình đẳng sẽ gây hại cho Hứa Bạch. Tâm tư đại yêu rất khó đoán đó, so với nhân loại, giữa đại yêu và tiểu yêu càng nhiều hơn một tầng quan hệ thần phục và bị thần phục.

Chu Tử Nghị không muốn Hứa Bạch mất đi quyền tự chủ, anh có thể mặc tình cảm riêng tư của Hứa Bạch, nhưng riêng chuyện này, cho dù cậu kết giao với ai anh cũng mong có thể kiên thủ ranh giới cuối cùng này.

Cũng may một phen hôm nay thuận lợi qua đi, Chu Tử Nghị cảm thấy tình huống lại còn rất lạc quan. Anh tiếp xúc với Phó Tây Đường rất ít, nhưng mỗi một lời nói việc làm của một người đủ để thể hiện phẩm cách của người đó, người có thể giữ nguyên sự tôn trọng và lễ phép khi giao tiếp với nhân vật nhỏ như anh, hẳn là không có bá đạo độc tài chuyên chế gì.

Hơn nữa, cảm tình giữa hai người dường như rất tốt, cũng rất quan tâm Hứa Bạch.

Hứa Bạch thay quần áo xong liền theo Chu Tử Nghị ra ngoài, phim mới đã bắt đầu các hoạt động chuẩn bị, vào đoàn là chuyện trước mắt rồi, cậu cần huấn luyện võ thuật và hát hí khúc trước.

Lần này Hứa Bạch một người hai vai, diễn một cặp anh em sinh đôi. Hai người chia lìa từ nhỏ, một người không từ thủ đoạn thượng vị, đầu nhập dưới trướng người khác. Không chỉ nhận thái giám làm cha nuôi, thậm chí ném cả thể diện, tự tôn nam nhi để học làm một con hát ê a uyển chuyển, uốn mình theo người. Một người khác lãnh khốc cương trực, tuyệt tình rồi lại hữu tình, dùng thực lực từng bước đi lên nhậm chức Cẩm Y Vệ Bắc Trấn Phủ Ty bách hộ.

Chuyện xưa diễn ra vào thời Thiên Khải, hoạn quan hoành hành, nhưng bộ phim này không phải quyền mưu đại kịch chánh tông, thậm chí rất nhiều tình tiết đều xảy ra ở nơi miếu đường giang hồ hương dã xa xôi. Hai vị nam chủ trong niên đại đó, chẳng qua chỉ là nhân vật nhỏ không đáng để mắt tới, bọn họ ở cùng một xuất phát điểm, cuối cùng bước tới chung cuộc trên hai đường đời hoàn toàn khác nhau, mượn điều này phô bày cho người xem về một thời cuộc vĩ đại triều dâng sóng dậy rối ren.

Thủ pháp lấy mẫu tiêu biểu mô tả tổng thể điển hình,  phong cách kinh điển của Lâm Ung lão gia tử, cũng là điểm tiêu biểu mà Hứa Bạch thích, cẩu huyết nhưng kích thích.

Nguyên văn là “以小见大”, theo QT là “Lấy nhỏ làm lớn”. Em search không ra thủ pháp này trong tiếng Việt, đành viết thoát ý thành “lấy mẫu tiêu biểu mô tả tổng thể”.

Thầy hướng dẫn võ thuật là một người có tiếng được đạo diễn Phàn tự mình mời đến, khi Hứa Bạch tới sân huấn luyện ở ngoại ô, đã có vài người ở đó. Cậu cũng không trễ giờ, nhưng không thể nghi ngờ, cậu được sắp xếp học đầu tiên nên vẫn coi là tới hơi chậm.

Mặt thầy hướng dẫn võ thuật hơi đen rồi, ông ấy nổi tiếng là tính tình khó chịu.

Hứa Bạch sờ sờ mũi, bỗng dưng lại hơi hưng phấn.

Giấc mộng minh tinh phim hành động của cậu, rất nhanh sẽ thành hiện thực!

Vì thế thầy chỉ đạo vốn muốn ra oai phủ đầu Hứa Bạch bằng mấy chiêu võ thuật, trong tiếng hô “Tiếp tục”, “Tới nữa đi.” của Hứa Bạch, phảng phất như nhìn thấy người ngoài hành tinh.

Tên ảnh đế thoạt nhìn trắng nõn sạch sẽ này đánh tới trâu bò vậy luôn ư?

Trước không nói chiêu thức có phải bình hoa không, nhưng thể lực thì quá biến thái, nào có ai ngã sấp xuống nhiều lần như vậy mà còn đứng lên nổi, lại bừng bừng phấn chấn nữa chứ???

“Ha……” Hứa Bạch thở hổn hển, lại từ mặt đất bò dậy. Giờ khắc này toàn thân cậu đều là mồ hôi, áo thun đen ướt đẫm dính sát vào người, lộ ra cơ bụng rắn chắc.

Cậu tùy tiện quệt mồ hôi, vuốt tóc mái ướt nhẹp ra sau, há miệng thở phì phò, cười nói: “Thầy Ngô ác thật đó, đánh tới nỗi tôi không còn chút sức lực.”

Ngô Thương co rút khóe miệng, này mà gọi là không có sức lực, mi biến thái hả!

“Hạ bàn không xong thì tiếp tục đứng tấn đi.” Bác trừng mắt nhìn Hứa Bạch, xoay người ngồi lên ghế dài, mẹ nó, mệt chết rồi.

Hứa Bạch sờ sờ mũi, không dị nghị mà làm theo.

Một ngày trôi qua rất nhanh, việc huấn luyện các diễn viên trẻ cũng tương đối ổn, một mảng ồn ào nổi lên. Mọi người kẻ xô người đẩy, cuối cùng đẩy ra một em trai thanh niên thẹn thùng tới hỏi Hứa Bạch có muốn đi ăn chung không.

“Ngại quá, tối nay tôi có hẹn trước rồi.” Hứa Bạch tùy ý cẩm lấy khăn lông.

“À……” em trai nhỏ hơi thất vọng, ngay sau đó nhìn khăn lông trong tay Hứa Bạch, lại nhịn không được hỏi: “Anh Hứa muốn đi tắm hả? Hay là đi chung với em đi, giờ chắc cũng nhiều người rồi, chúng ta qua sớm chiếm chỗ.”

Hứa Bạch nghĩ nghĩ, đang muốn gật đầu, Khương Sinh đứng đợi ở một bên vội vàng xông lên: “Cái đó, cảm ơn cậu, chút nữa chúng tôi có việc rồi, không tắm ở đây. Mình đi nhanh thôi anh Hứa, bằng không không kịp mất.”

Em trai nhỏ nghe vậy, ánh mắt mang theo tia mong đợi cuối cùng nhìn Hứa Bạch, lại nhận được cái nhún vai bất lực của cậu.

“Mai gặp nhé.” Hứa Bạch vẫy vẫy tay, lưu loát đi cùng Khương Sinh.

Em trai nhỏ hết cách rồi, đành xoay người nhìn đồng bạn lắc đầu.

Trên xe về nhà, Hứa Bạch chịu đựng cả người đầy mồ hôi, nhìn Khương Sinh đang nghiêm túc lái xe: “Tối nay chúng ta có việc gì? Ai bảo cậu nói như vậy?”

“Anh Tử Nghị đấy ạ! Anh ấy nói anh không được tắm chung với người khác, kêu em nhất định phải ngăn cản, còn phải đưa anh về nhà đúng giờ.”

Hứa Bạch nghe vậy không nhịn được xoa xoa giữa mày. Phản đồ Chu Tử Nghị này, chẳng qua mới hàn huyên với Phó tiên sinh đôi ba câu đã bắt đầu thay Phó tiên sinh quản cậu?

Phản đồ cúi đầu trước Đại lão bản tư bản!

Về tới nhà, Hứa Bạch từ xa ném đồ đạc tùy thân lên sofa, sau đó sải bước chạy vào phòng tắm. Lúc đi ngang phòng bếp nhìn thấy Phó Tây Đường đang nấu ăn, cậu cũng chỉ quay lại hô nhanh như gió “Phó tiên sinh”, rồi đâm đầu vào phòng tắm.

“Rầm.” một tiếng đóng cửa chẳng biết nặng nhẹ.

Khoảnh khắc dòng nước ấm áp chảy dọc thân thể, Hứa Bạch thoải mái thở phào nhẹ nhõm, vui sướng dùng bọt biển lấy xà phồng xoa khắp người.

Cậu ca hát rầm rì, tắm xong cầm lấy khăn lông mới phát hiện ——- cậu quên lấy quần lót.

Kêu Phó tiên sinh lấy thì có hơi thẹn thùng.

Tự mình cách không lấy vật thì khoảng cách hơi xa, pháp lực không đủ.

Cân nhắc mãi, cậu dứt khoát quấn khăn tắm quanh hông, để chân trần bước khỏi phòng tắm. Làm yêu ấy mà, trần truồng tới, lại trần truồng mà đi, là định luật chẳng cách nào phủ nhận.

Vừa ra ngoài liếc nhìn, Phó Tây Đường thế mà không ở đó.

Hứa Bạch càng thêm lớn mật, trực tiếp chạy vào bếp mở tủ lạnh lấy một chai Coca ướp lạnh. Tắm nước nóng xong, một ngụm Coca mát lạnh, sung sướng như thần tiên à ha thần tiên.

Lúc Phó Tây Đường bước vào, nhìn thấy chính là màn phóng đãng không giới hạn như vậy. Thanh niên tóc còn nhỏ nước lưng dựa vào tủ lạnh, toàn thân trên dưới chỉ quấn tấm khăn tắm, thoải mái hào phóng triển lãm dáng người nổi trội của mình. Nửa thân trên để trần phô bày loạt dấu hôn cùng vết bầm, cặp đùi trắng bóng thậm chí còn hằn dấu tay anh lưu lại đêm qua.

Hình như cậu đói bụng, lại xoay người giở nắp nồi ăn vụng, trực tiếp dùng tay lấy đồ ăn, không chú ý gì cả.

“Bốp!” Hứa Bạch vừa cho một miếng thịt bỏ vào miệng, mông đã ăn đánh.

Cậu lại không dám nổi giận, ngượng ngùng quay lại, liếm nước sốt trên khóe miệng nhìn Phó tiên sinh, cười cười như lấy lòng: “Vừa rồi Phó tiên sinh đi đâu thế? Tìm anh nãy giờ.”

Ánh mắt Phó Tây Đường sâu thẩm nhìn cậu, không rõ vui giận, “Ra sofa nằm sấp đi.”

Hứa Bạch: “Làm gì, anh muốn đánh em hả?”

Ở chung càng lâu, Lãng Lý Bạch Điều càng để lộ nhiều bệnh vặt. Tỷ như lười, không nhất thiết thì không thèm để ý tới, tỷ như dễ dàng “Cậy sủng mà kiêu”, giống như hiện tại, tay cậu lại lén lút với ra đằng sau ý đồ lấy lại lấy thịt ăn.

“Đi nằm sấp.” Phó Tây Đường lạnh mặt, cậu không tình nguyện thu tay, nhận mệnh bò lên sofa.

Thấy Phó Tây Đường đi qua còn giơ tay che mông, nói: “Anh không được đánh nữa, lại đánh sẽ sưng lên.”

Phó Tây Đường nhịn không được vòng ngón tay búng trán cậu, “Lộn xộn tiếp là không chỉ đánh một chút thôi đâu.”

Hứa Bạch ngoài mặt ngoan ngoãn, kỳ thực trong lòng suy nghĩ: Anh cũng đâu thể đánh chết em, đánh vào người em, đau trong tim anh.

Uầy, không đúng rồi, sung sướng trong tim anh.

Không nghĩ tới anh là cái dạng này đó Phó tiên sinh.

Phó Tây Đường vừa tức giận vừa buồn cười, dứt khoát đưa gối ôm cho cậu, lấy dầu thảo dược ra xoa bóp cho cậu. Người đầy dấu vết như vầy, không biết còn tưởng cậu ra ngoài bị người ta tẩn.

Lực tay Phó Tây Đường không nhẹ không nặng, gãi đúng chỗ ngứa. Hứa Bạch thoải mái tới không nhịn được hừ hừ, nhúc nhích nhẹ một cái khăn tắm trên eo bung ra.

Cậu cũng không kéo lại, chỉ ghé lên gối ôm quay đầu nhìn Phó Tây Đường, trong miệng hừ hừ, khóe môi còn treo nụ cười buông thả. Ánh mắt vừa mới tắm xong còn mờ mịt hơi nước, như cất giấu cái móc nhỏ, chớp chớp mắt, lực câu hồn vô biên.

Không biết từ khi nào, không biết ai mở đầu, hai người tự nhiên lăn lộn trên sofa, trao đổi một cái hôn sâu. Phó Tây Đường rê tay dọc theo khăn tắm hờ hững thâm nhập vào trong, Hứa Bạch làm bộ muốn đá văng anh, lại nhấc chân quấn quanh eo anh.

Một người quần áo chỉnh tề, một kẻ không manh áo che thân.

Nhưng hôm nay Hứa Bạch quả thực mệt mỏi, Phó Tây Đường chỉ đè lên hung hăng hôn cậu một hồi, cũng không có tâm tư lưu lại thêm dấu hôn. Cậu sắp phải đóng phim rồi, làm vậy không tiện.

“Phó tiên sinh, đói bụng” Hứa Bạch dựa trên người anh, bụng xướng không thành kế.

Phó Tây Đường bất đắc dĩ vỗ vỗ mông cậu, “Đứng dậy mặc quần áo.”