Ảnh Hậu Xuyên Không, Vương Phi Thật Uy Vũ

Chương 5



Một lát sau, Sở Bắc Dực đã đứng trước phong nguyệt uyển, tiếng hát là truyền ra từ nơi này.

Biệt viện của vương phi rất đẹp và rộng lớn, cảnh vật hữu tình, ở trong sân viện có một hồ sen, nước xanh hoa trắng.

Giữa hồ lại có thêm một vũ đài hai tầng.

Xung quanh hồ được kết rất nhiều đèn lồng, phía dưới là một thảm cỏ xanh mướt, thêm những khóm hoa đủ loại màu sắc, làm mọi thứ trở nên rực rỡ giữa trời đêm.

Ở giữa vũ đài có một hồng y nữ tử, trên tay nàng cầm theo một trường kiếm.

Tầng dưới vũ đài lại có thêm vài người đứng xem.

Hàn Lam Nguyệt trên người ba thước hồng trang, gương mặt diễm lệ, lại nhiễm chút bi thương, bước chân ưu nhã, dáng người uyển chuyển, nàng nhẹ nhàng cất bước nhảy, tay vung ra từng đường kiếm.

Điệu múa không quá uỷ mị, cũng không cứng rắn thô bạo, lại mang theo một thân khí chất đầy cao quý.

Nàng lại xướng ca lên một khúc.

Binh mã loạn

Quạ nước sở kêu than

Cỏ cháy rực, xé đôi tinh hà

Gió bắc lạnh, rượi đục ánh trăng tròn

Nại hà than nhật nguyệt

May tàn che lấp ánh sao.

Thanh xuân này bần tiện

Thân thiếp đây khó dứt chấp niệm

Nghiên bước chân, nghe cùng hạng vương hai khúc này.

Tiếng chân gần

Binh lược quân hán

tiếng tàn sát đến gần!

Chờ kiếp sau, trả lại tâm nguyện kiếp này.

Vì quân mà

Hát bài ca dài một khúc

Lại múa một kiếm!

Chớ sợ chi, bốn bề tiếng sở ca vang

Lại uống tiếp rượu nồng giải ưu sầu

Tạ đại vương

Cho ta không oán không hận kiếp này

Tiện thiếp nguyện

Kiếp sau lại cùng vương tương phùng

Chớ sợ chi, bốn bề tiếng sở ca vang

Lại rút kiếm, chém tứ phương hỗn loạn.

Tiện thiếp nguyện

Kiếp sau lại cùng vương tương phùng...

Tiếng hát ngân nga tha thiết, khiến người nghe liền cảm thấy sầu bi.

Kết thúc câu hát cuối cùng

Nàng kề kiếm lên cổ, sau đó lại xoay một vòng làm động tác như tự kết liễu.

Vạt váy và thước lụa theo chiều xoay của nàng mà bung xoè ra, tựa như một đoá mẫu đơn đỏ thấm, đẹp tuyệt mỹ nhưng bị luỵ

Sở Bắc Dực và thị vệ Tiêu Tấn, từ đầu đến cuối không bước vào, một chủ một tớ đứng ở trước phong nguyệt uyển mà xem trộm.1

Khi thấy Hàn Lam Nguyệt kề kiếm lên cổ, Sở Bắc Dực muốn vận nội lực phóng đến ngăn cản, nhưng hắn nhanh chóng thu hồi lại, vì nhận ra nàng không phải thật sự muốn tự vẫn.

Hàn Lam Nguyệt buông xuống trường kiếm, nàng khẽ đưa lên ngón ngọc vuốt bi ai.

Diệp Liên Hoa và Hạ An Vân ngồi bên dưới xem kịch, các nàng lại đưa khăn tay sụt sùi lau đi nước mắt, những tỳ nữ hầu hạ bên cạnh cũng không ngoại lệ, đều bị khúc hát thê lương của nàng làm cho rơi lệ.

'' Tỷ tỷ lần nào hát cũng làm chúng ta đau lòng như vậy, thương thay cho giai thoại ngu cơ trong khúc hát...'' Diệp Liên Hoa lòng mang thương cảm mà giải bày.

'' Nguyệt tỷ, khúc hát này có tự là gì thế?''

Hạ An Vân hỏi.

'' Khúc này tự là,,Bá vương ngu cơ,,Trong rèm múa kiếm, quân vương xin hãy an lòng '' Hàn Lam Nguyệt nói.

'' Trong rèm múa kiếm, quân vương xin hãy an lòng? '' Sở Bắc Dực vừa bước đi trong miệng vừa lẩm nhẩm.

Hắn cảm giác như, một khúc kia, thật giống như đang hát vì hắn vậy, hắn biết, Hàn Lam Nguyệt vẫn luôn ái mộ mình, nay lại hát một khúc như vậy.1

Điệu múa hồng y của nàng giữa trời đêm tĩnh mịch, biểu cảm khi hát của nàng lại bi thương như vậy, nghĩ đến khung cảnh đó, hình bóng đó, khiến trong lòng hắn lại có chút mềm đi.

- --------Sáng hôm sau.

Xe ngựa đã chuẩn bị xong.

Hôm nay Sở Bắc Dực phải vào cung thiết yến, để an mừng việc hắn thắng trận trở về.

Hắn một thân dứt khoát bước vào xe ngựa, cũng chẳng thèm đỡ lấy vương phi của mình, để nàng tự mình lên xe.1

Hàn Lam Nguyệt cũng không hề gì, nàng được tiểu Nhu và tiểu Lan hầu hạ bước lên bục gỗ, khom người ngồi vào trong.

Tối hôm qua quản gia tới thông báo, để nàng chuẩn bị ngày mai cùng vương tham dự yến tiệc.

Dù không muốn, nhưng ai bảo nàng lại là vương phi của hắn, nên bắt buộc phải đi.1

Trong xe, Hàn Lam Nguyệt ngồi sác vào một bên, cố gắng giữ khoảng cách với người nào đó, Sở Bắc Dực cũng đang nhắm mắt dưỡng thần, suốt cả đoạn đường, không ai nói với ai câu nào.

Hàn Lam Nguyệt hôm nay vì mặc trên người lễ phục nên khá nhiều lớp, khiến nàng nóng sắp chết rồi, dù bên cạnh có một tảng băng di động, nhưng không khí lại càng tệ hơn, quả thực không dễ chịu chút nào.1

Nàng đưa tay vén lên chiếc rèm cửa, cho không khí thoáng hơn một chút, vừa hay cũng để ngắm cảnh, bớt đi cảm giác ngột ngạt.

Nam nhân bên cạnh cảm nhận được sự xa cách của Hàn Lam Nguyệt đối với mình, cũng không mấy để ý, chỉ là trong lòng có một chút gì đó hơi thắc mắc.

Nàng chẳng phải rất thích hắn sao, hôn sự cũng do nàng tự mình cầu, bay giờ lại có thái độ dửng dưng với hắn, là nàng đang bày trò thu hút sợ chú ý của hắn?1

Khi đến trước cửa hoàng cung, Sở Bắc Dực bước xuống trước, Hàn Lam Nguyệt được tỳ nữ dìu xuống sau.

Cả hai cùng bước vào chính điện nơi tổ chức yến hội.

Sau một lượt các lễ nghi chào hỏi của hoàng gia, thì nàng cùng vương gia ổn định chỗ ngồi.

Hôm nay vừa hay lại đang tiếp đón sứ thần nước Chu.

Các văn võ bá quan cùng nhau trò chuyện, kính rượu, xem các vũ cơ nhảy múa.

'' Hoàng thượng, lần này đến, ngoài việc làm đại sứ giao ban giữa hai nước, đại vương còn nhờ thần chuyển lời, Ngài ấy có một sự việc nan giải, mà cả thần dân nước Chu không ai giải được, lại nghe nói nước ta tầng tầng lớp lớp lắm bật kỳ tài, nên muốn nhờ hoàng thượng tìm giúp người có thể giải đáp. ''

Sứ thần nước Chu đứng dậy cung kính mà nói.

'' Khó đến vậy sao?, khanh thử nói xem '' Lão Hoàng Đế vuốt râu lên tiếng.

'' Bẩm hoàng thượng, trưởng công chúa nước thần muốn tìm một loại hoa đào, mà loại hoa này, chỉ nở nhưng không thể tàn, quanh năm bốn mùa đều có thể ngắm, nếu có thể tìm được, đại vương xin đáp lễ hai nghìn con kỵ mã. ''

'' Còn có loại hoa chỉ nở lại không thể tàn sao? đây đúng thật là một điều nan giải! '' Lão Hoàng đế vuốt chòm râu bạc mà suy tu một lúc.

'' Các khanh có ai có thể giải được không'' Hoàng đế lên tiếng dò hỏi.

Các đại thần bên dưới cũng xôn xao bàn tán, làm gì có loại hoa như vậy chứ.

Chỉ có Hàn Lam Nguyệt sau khi nghe sứ thần nói xong, nàng khẽ nhếch môi một cái rất nhỏ, sau đó lại cầm lên ly rượu lên, một tay che lại mà nhắm vào miệng.

Một cành hoa bất tử, đổi lấy hai nghìn con kỵ mã! vậy nếu làm được, nước ta cũng hời quá rồi.

Thật không may biểu cảm nhỏ bé đó của Hàn Lam Nguyệt lại được sứ thần bắt gặp.

- ------

Tên Bài hát: Bá vương ngu cơ.

Sáng tác /Biên khúc: Mộc Tử.