Ánh Hoàng Hôn Chiếu Rọi Lòng Em

Chương 2



Kiều Tuyết Linh, không, là Thương Tình Xuyên, Tuyết Linh trong dáng vẻ của Thương Tình Xuyên.

Cô ngồi bần thần một hồi lâu, nhìn bàn ăn mà nữ chính chuẩn bị, cười giễu cợt. Rõ ràng cái tên chó chết đó đâu có thèm để ý đến cô, là tại sao cô lại vì anh mà làm nhiều như vậy?

Đến cuối cùng khi nghe tin cô chết, anh ta chỉ bày ra bộ dạng thương hại, nhoài ra thì chẳng còn gì.

Nhưng mà qua bộ tiểu thuyết này, cô lại thêm thấu hiểu, không nên cưỡng cầu, cái gì thuộc về mình thì sẽ là của mình, còn không phải... thôi đành buông tay vậy.

Nhưng mà... bây giờ không còn tâm trạng thương tâm cho nữ chính nữa rồi, bởi vì cô đã trở thành cô ấy.

Cô đang cố vắt óc suy nghĩ, làm sao để trở về thực tại.

Theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm của cô thì... không lẽ cô phải khiến Mộc Phi yêu mình?

Cô vội lắc đầu, không thể như vậy được, đó là không có khả năng.

"Ôi trời! Đúng là bức người quá đáng. Tự nhiên lại đổ cái khó lên đầu mình." Cô tự lẩm ba lẩm bẩm, dì Trương nhìn mà lắc đầu, chắc dì nghĩ cô bị ép đến điên rồi.

"Cạch" một tiếng, âm thanh vang lên làm cô giật bắn cả người.

Không lẽ tên ác ma đó trở về rồi?

Sao đúng lúc vậy?



Anh lạnh lùng bước vào, nhìn thấy cô liền bày ra vẻ mặt chán ghét.

So với sợ hãi, cô đột nhiên cảm thấy tức giận hơn.

"Anh về làm gì? Không ở bên cô ta luôn đi." Ý cô nói là bạch nguyệt quang trong lòng anh.

Anh hơi bất ngờ, trợn trừng mắt nhìn cô, trong trí nhớ của anh, cô chưa bao giờ ăn nói kiểu như vậy.

"Ý gì?" Anh trầm giọng, lạnh lẽo và vô cùng đáng sợ khiến người ta rùng mình.

Cô liếm môi, né tránh ánh mắt của anh, sau đó thì chuyển chủ đề: "À... Anh ăn gì chưa? Hay là tôi hâm nóng đồ ăn cho anh."

Tất nhiên là cô hỏi cho lấy lệ thôi, anh làm sao mà ăn đồ cô nấu được, không phải, là nữ chính nấu, còn cô... không biết nấu ăn.

Cô từ nhỏ đã được ba mẹ cưng chiều, làm gì phải hầu hạ ai bao giờ. Đã hai mươi tuổi đầu, cô còn chưa biết cái tát, đòn roi là như thế nào.

Chung quy, ở cái thế giới đáng sợ này, e là không sống nổi mấy ngày.

"Cô bớt làm mấy việc vô bổ đi. Cô đừng nghĩ cô làm vậy thì tôi sẽ mềm lòng." Anh chầm chầm đi tới, ánh mắt hung hãn như sắp đánh người.

Trong mắt cô, anh ngoài đẹp trai ra thì không khác gì con quái vật độc ác.



Cô hơi sợ hãi, liên tục lùi về phía sau, chợt, cô đụng phải bàn ăn... thôi tiêu rồi.

Anh bước đến, trịch thượng bóp chặt cằm cô, lực tay mạnh đến mức cô dường như cảm nhận được cằm mình sắp nứt ra.

"Cô nghĩ cũng đừng nghĩ mình có thể so sánh được với Chỉ Giai. Cho dù cô có làm gì đi nữa cũng không bao giờ theo kịp cô ấy đâu. Cô ấy là bạch liên, còn cô chỉ là một kẻ đê tiện và dơ bẩn mà thôi." Nói xong, anh hất cằm cô ra, xém nữa thì cô đã bị anh làm cho ngã xuống sàn, cũng may là cô có chuẩn bị trước.

Cô thầm nghĩ, quả nhiên là Mộc Phi từ trong tiểu thuyết, tàn nhẫn, rất tàn nhẫn. Còn dám nói Thương Tình Xuyên như vậy, rõ ràng là anh bị mù không nhìn thấy được cái tốt của cô. Bạch liên? Chỉ Giai, Từ Chỉ Giai mà là bạch liên? Cũng chỉ có một kẻ như anh mới thích cô ta. Quả nhiên là trà xanh và tên điên, xứng đôi vừa lứa.

Cô tức giận đến mức cơ thể run rẩy, anh tưởng cô là ai mà dám bắt nạt là bắt nạt hả?

Khi anh định đi lên lầu, cô liền hét lên: "Mộc Phi, chúng ta ly hôn đi."

Cô là một cô gái hai mươi tuổi, không phải là hai mươi sáu tuổi, cô không sợ trời không sợ đất, cũng chẳng sợ Mộc Phi anh.

Cho dù không về được... cái này... Vậy thì không về. Cô sợ chắc.

Mộc Phi cả kinh, anh xoay người lại nheo mắt nhìn cô gái đang hậm hực trước mắt.

Là anh đã nhìn lầm rồi sao? Cô không giống như thường ngày, yếu đuối, mỏng manh hay là luôn cúi đầu sợ hãi. Trên người cô, anh dường như nhìn thấy được sự ngông cuồng và làm càng.

Môi cô mím chặt, hai mắt trừng lớn, gương mặt còn mang theo sự trẻ con, non nớt như đang giận dỗi.

Anh trầm mặc: "Nói lại lần nữa tôi nghe xem."