Ánh Hoàng Hôn Chiếu Rọi Lòng Em

Chương 23



"Anh... anh đang nói gì vậy chứ? Nghiêm túc cái gì?" Cô cười trừ, rồi lại nâng ly rượu vang lên uống.

"Thật ra, chúng ta không chỉ mới gặp nhau vào lần trước đâu." Mặc Chấn Huy nói.

"Hả?" Cô không hiểu là anh ta đang nói gì, không lẽ anh ta và nữ chính còn có quan hệ gì?

Nhưng mà, theo cô nhớ, trong cốt truyện không hề có nhân vật Mặc Chấn Huy này.

"Lúc trước chúng ta học chung trường, anh lớn hơn em một khoá, là đàn anh của em. Có lẽ là em không nhớ ra anh, nhưng anh lại nhớ em rất rõ." Trong giọng anh ta mang theo một chút chua xót lẫn hối tiếc.

Lần đầu tiên Mặc Chấn Huy gặp cô là vào mùa xuân của bảy năm trước, lúc đó anh ta hai mươi, còn cô thì mười chính.

Anh không biết vì lí do gì mà một cô gái xinh đẹp như cô lại ngồi khóc thút thít ở hàng ghế trong sân bóng rổ, một mình cô ngồi đó, vô cùng đáng thương.

Lúc đó cô khóc vì bị Mộc Phi mắng cô là đồ phiền phức, không cho cô tiếp tục bám lấy anh nữa, nói chỉ cần nhìn thấy cô là đã chướng mắt.

Đúng lúc, Mặc Chấn Huy đi ngang qua, nhìn thấy cô thì không đành lòng nên đã đến giúp cô lấy khăn giấy lau nước mắt.

Anh ta nói: "Em gái, ai bắt nạt em sao?"

Cô gật đầu rồi lại lắc đầu, từ đầu đến cuối đều không nhìn anh, chỉ cúi đầu khóc. Một lát sau, có bạn học gọi tên cô, Thương Tình Xuyên, thì cô vội vàng gật đầu cảm ơn rồi chạy mất.

Khi đó, anh ta mới biết cô tên Thương Tình Xuyên.

Sau đó thì tần suất anh ta nhìn thấy cô, vô tình gặp cô ngày càng nhiều hơn, lúc đầu anh ta không để ý lắm, nhưng sau đó thì bị thu hút.



Vài tháng sau trong một trận bóng rổ, cô cũng có mặt ở đó, nhưng người cô cổ vũ là Mộc Phi, cũng từ khi đó mà Mặc Chấn Huy biết cô đã có người mình thích.

Vì vậy nên anh ta chỉ âm thầm quan sát cô từ phía sau, nhìn cô vui vẻ đi bên cạnh Mộc Phi.

Không lâu sau đó, anh ta ra nước ngoài du học, khi trở về thì niết tin cô đã có chồng nên anh ta cũng không ôm hy vọng gì.

Nhưng không ngờ gần đây anh lại biết được cô sống không hạnh phúc, còn có ý định ly hôn nên mới muốn tiếp cận cô.

Suy cho cùng, Mặc Chấn Huy là một kẻ nhát gan, nếu lúc đó, anh ta mạnh dạn theo đuổi Tình Xuyên, vậy thì kết cục có phải sẽ khác không?

"Vậy... ý anh là gì?" Cô không muốn đoán, cũng không dám đoán, chỉ có thể trực tiếp nghe câu trả lời từ anh ta.

"Nếu em đồng ý... anh nguyện chờ em, chờ em ly hôn với Mộc Phi. Anh nhất định sẽ đối tốt với em, trân trọng em, anh sẽ làm được những điều mà Mộc Phi không làm được." Anh ta vô cùng nghiêm túc, ánh mắt chất chứa thâm tình cùng sự chân thành.

Nhưng... có phải là đã quá muộn để thổ lộ rồi không?

"Vậy nếu tôi không đồng ý thì sao?" Cô cảm thấy không phải là Mộc Phi thì cũng không nên là anh ta, bởi vì chuyện này xảy ra quá đột ngột.

Anh ta hơi hụt hẫng, khoé môi cong lên một cách hời hợt: "Hắn đối với em như vậy mà em vẫn thích hắn sao?"

Tình Xuyên im lặng, một lúc sau mới lên tiếng: "Tình cảm... là thứ không thể cưỡng cầu được, nhưng đâu ai có thể tự lừa dối trái tim mình. Mặc dù anh ấy không yêu tôi, nhưng tôi lại không thể nào ngừng yêu anh ấy."

Cô bất giác nói ra những lời này, trái tim đau nhói khó tả.

Mặc Chấn Huy thở dài, anh thả lỏng, sau đó mới cất giọng trầm ổn: "Anh hiểu rồi, nhưng anh vẫn sẽ chờ em, anh sẽ luôn đứng ở đây chờ em, chỉ cần em quay đầu lại, chắc chắn có thể nhìn thấy anh. Chỉ cần em nói được, anh nhất định sẽ đưa em đi."