Anh Không Yêu Cô Ta

Chương 79: Ngoại truyện 3



Sau đám cưới, vốn dĩ Cố An Tước và Hà Tiểu Vãn dự định sẽ hưởng tuần trăng mật ở Dubai luôn, nhưng vì nghĩ đến việc phải để Văn phòng Ngoại giao có thể ổn định trước khi Cố An Tước rút lui, anh đành phải quay về sắp xếp một cách thỏa đáng.

Hà Tiểu Vãn không vội việc gì ở đây cả nên đồng ý cùng anh quay về. Nhân tiện để Cố Thiên Phàm quay về Lệ Giang cổ trấn thăm lão Quý, cũng là ông ngoại đỡ đầu của nó.

Suốt khoảng thời gian nồng nhiệt hậu đám cưới, Cố An Tước luôn luôn muốn cùng Hà Tiểu Vãn có một đêm "động phòng" đúng nghĩa, nhưng cái đuôi nhỏ này, không khi nào để anh toại nguyện.

"Thiên Phàm, ba mẹ phải đi ngủ, tự giác sang phòng bên cạnh đi." Cố An Tước vừa họp ở nhà xong, từ thư phòng bước vào thấy cục bột nhỏ vẫn đang gối đầu trên cánh tay thon của Hà Tiểu Vãn, trầm giọng nói.

Cố Thiên Phàm nhíu hàng lông mày nhìn ba nó, rồi lại ngửa cổ nhìn cô, có vẻ muốn đòi quyền lợi. "Mommy, có phải baba muốn nghe mẹ kể chuyện trước khi đi ngủ không? Tại sao đêm nào cũng giành chỗ của con thế ạ?"

Vốn dĩ Hà Tiểu Vãn còn đang không biết nên phân giải thế nào để thằng bé không suy nghĩ nhiều thì Cố An Tước đã bước đến, nhẹ nhàng nhấc Cố Thiên Phàm xuống giường.

"Đúng rồi, baba muốn nghe mẹ con kể chuyện..." Nói đến đây, người đàn ông đột nhiên nâng mắt nhìn cô, nét mặt thấp thoáng hiện lên một tia xấu xa. "Cưỡi ngựa."

Cố Thiên Phàm: "Gì cơ ạ?"

Hà Tiểu Vãn: "Cố An Tước!"

Gò má cô gái hây hây đỏ, nét thẹn thùng ẩn ẩn dưới khóe mắt đầy sắc tình, vài giây sau cô ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn anh.

"Mommy, con cũng muốn nghe truyện cưỡi ngựa."

"Không được!" Giống như chột dạ, Hà Tiểu Vãn đột nhiên cao giọng.

Lời vừa thốt ra, nhìn nụ cười xấu xa, thâm hiểm của Cố An Tước, cô đột nhiên hối hận.

Cô lại tự mình chui vào cái bẫy của anh rồi.

Ngược lại Cố An Tước thì rất vui vẻ. Nhấc Cố Thiên Phàm trong tay, rảo bước nhanh sang phòng bên cạnh.

Thì ra cô luôn biết anh muốn gì.

...

Phòng khám Dược Nhân thời gian gần đây phát triển cực kỳ tốt, mở rộng thêm không gian phòng thí nghiệm, đào tạo nhiều nhân tài mới. Vì Trác Văn Thiên không thể thường xuyên ở lại đây tiếp quản nên khối lượng công việc tăng lên rất nhiều.

Gần xế chiều vẫn không kịp để đến trường mẫu giáo đón Cố Thiên Phàm, cô định nhờ Phong Hi giúp cô đón thằng bé trở về, kết quả người đưa đến lại là Nghệ Lâm.

"Phong Hi đâu?"

Từ sau khi xảy ra biến cố hơn ba năm trước, thâm tâm Phong Hi đã tự dằn vặt rất nhiều. Ngoài thời gian ở bên cạnh cô ra, toàn bộ thời gian dành cho bản thân đều ném lên võ trường ở tổ chức Garbi, tự ép bản thân sau này nếu bất đắc dĩ, nhất định sẽ dùng nắm đấm giải quyết vấn đề.

Sự thật là như vậy, sau một thời gian không trở lại tổ chức, khổ luyện bốn tháng, lại vô tình trở thành đội trưởng đội đặc phái viên.

Cố An Tước từng nói với cô, anh vẫn đang chờ Phong Hi đủ bản lĩnh để có thể tiếp nhận vị trí này.

Mà thời gian đồng hành cùng nhau nhiều hơn, Hà Tiểu Vãn cũng vô tình phát hiện ra rất nhiều thói quen trên người Phong Hi.

Ví dụ như cô ấy luôn hút thuốc mỗi khi cảm thấy dằn vặt, ăn đồ cay sau khi tập boxing. Đặc biệt là mỗi lần tiếp xúc gần với cô ấy, Hà Tiểu Vãn đều xuất hiện một loại cảm giác lạ, vô cùng khó nói.

Thậm chí có đêm đi ngủ, chỉ vì vô tình nhìn thấy bóng lưng Phong Hi chầm chậm nhả khói thuốc lá, đêm đó cô liền nằm mơ thấy Hoắc Lê.

...

Đảm nhiệm vị trí mới, đội trưởng đội đặc phái viên nên Phong Hi không thể tiếp tục ở lại Nam Dương trong một thời gian dài.

Trước khi đến Ukaina tiếp tục làm việc, Phong Hi muốn gặp mặt trực tiếp Cố An Tước lần cuối cùng, nhờ anh giải đáp thắc mắc ba năm nay mà cô không thể tìm ra câu trả lời.



"Ngài Cố, tôi biết chuyện này vẫn luôn là cái gai nhọn trong tim anh, nhưng nếu không nói đến chuyện đó... tôi không thể toàn tâm toàn ý đến Ukraina được." Đứng đối diện khí thế lạnh lẽo của người đàn ông, Phong Hi không thể áp chế sự căng thẳng trong lòng.

Cố An Tước vẫn đang ký dở tài liệu, thân bút máy đen tuyền trong tay anh chuyển động qua lại, chưa một khắc khựng lại vì câu nói này của cô.

Quá khứ tổn thương đến Hà Tiểu Vãn, cô biết Cố An Tước sẽ không bao giờ có ý định quên đi.

Mấy năm nay anh vẫn luôn đuổi cùng giết tận, từng bước chèn ép Hoắc gia đến không thở nổi.

Nhưng ngày hôm đó có một chuyện, Phong Hi thực sự muốn biết.

"Nói đi."

"Tại sao căn cứ của Hoắc Siêu, vân tay của tôi lại quét được? Nơi đó chỉ có trưởng bối hoặc người có cấp bậc cao của Hoắc gia mới dùng mã vân tay được..."

Phong Hi cuộn chặt nắm tay. "Tôi cam đoan bản thân không phải con cháu nhà họ Hoắc!"

Khóe miệng Cố An Tước khẽ cong, Phong Hi đột nhiên không hiểu được anh đang cười cô vì điều gì.

"Vậy thì cô là ai?"

"..."

Một câu hỏi lập tức ném Phong Hi vào mông lung.

Đúng thế, từ sau khi tỉnh lại từ bệnh viện. Ngoài bản thân có tên Phong Hi ra, cô hoàn toàn không biết bản thân có lai lịch như thế nào.

Cô là một phần của tổ chức Garbi, không đúng ư?

"Tôi quên đấy." Cố An Tước đóng nắp bút máy, ngẩng đầu. "Con người đều phải có cội nguồn, cô không phải là trẻ mồ côi..."

Cố An Tước lấp lửng, Phong Hi lại càng tò mò hơn.

"Sau này không cần gọi tôi là ngài Cố nữa, gọi cậu đi." Anh thả lỏng người, tựa lưng ra sau ghế. "Trở thành cháu gái nuôi của tôi, không chỉ Cố gia, về sau ở Nam Dương, sẽ không ai dám đắc tội cô."

Rời khỏi Văn phòng Ngoại giao ngày hôm đó, Phong Hi cuối cùng cũng hiểu ra một chuyện. Hà Cảnh Minh không hề lừa cô, cô thực sự là con cháu nhà họ Hoắc.

Vì thế cô đã đến Hoắc gia, nơi có thể sẽ là "nhà" của cô.

Hoắc Kiến Lương đợi ngày này lâu lắm rồi, cố gắng hơn năm năm, cuối cùng cũng đợi được ngày tìm thấy người thân.

Chỉ tiếc là trưởng bối Hoắc gia không hề chào đón sự xuất hiện của cô, bởi vì cô đã trở thành người của Cố gia, cháu gái nuôi của Cố An Tước.

Lúc Hoắc Kiến Lương nhận ra ý đồ của Phong Hi, tìm đến nơi lại chỉ nhận được cô em họ mình đầy thương tích.

Hà Tiểu Vãn biết chuyện, lập tức đem người đến dằn mặt, chuộc người về.

Cùng Phong Hi ngâm mình trong hồ thuốc, nhìn bờ vai trắng nõn đầy vết thương của cô gái trước mặt, Hà Tiểu Vãn chầm chậm tiến tới, muốn nhân lúc Phong Hi đang ngủ say xác minh một thứ.

Phía sau lưng của Hoắc Lê, ở vị trí xương cánh bướm, có một vết sẹo hình Bán Nguyệt Trảm...

Bàn tay trắng mịn của Hà Tiểu Vãn rẽ hơi nước trong hồ chầm chậm bơi tới. Hồ nước này đã được pha thuốc, công dụng an thần, lại có thể thúc đẩy quá trình điều trị vết thương ngoài da. Phong Hi vì thế đã yên tâm ngâm được gần nửa tiếng, giờ phút này mi mắt đã nặng trĩu mà dựa vào thành hồ ngủ thiếp đi.

Cẩn thận từng chút một xoay lưng cô ấy lại, khoảnh khắc da thịt tiếp xúc, tim can Hà Tiểu Vãn như muốn nhảy ngược ra ngoài.

Ẩn ẩn dưới lớp vết thương chồng chéo lên nhau, thấp thoáng xuất hiện một vết sẹo không quá lớn... hình Bán Nguyệt Trảm.

Hoắc Lê... thật sự là Hoắc Lê...

Lúc Phong Hi giật mình tỉnh lại, chỉ cảm giác phía sau lưng vô cùng nóng bỏng, giống như có một áp lực áp tới. Cơ thể khẽ cựa quậy, Phong Hi lập tức căng mắt khựng người lại.



Cảm giác đàn hồi mà đầy đặn... cái này rõ ràng là ngực của phụ nữ...

Hà Tiểu Vãn đem hết tất cả những nghi ngờ lẫn phát hiện dạo gần đây về Phong Hi nói cho Cố An Tước nghe. Người đàn ông nghe xong câu hỏi của cô, chỉ dứt khoát gật đầu một cái chắc nịch.

Sự thật đã rõ. Phong Hi thực sự là Hoắc Lê, cô bạn thân của Hà Tiểu Vãn đã được xác nhận đã bỏ mạng ở Lầu Năm Góc gần mười năm trước.

Thời đi học của Hà Tiểu Vãn có Hoắc Lê đồng hành, tình yêu của Hà Tiểu Vãn có Hoắc Lê chứng giám.

"An Tước, cảm ơn anh... đã luôn giúp em chiếu cố cô ấy."

Cố An Tước vuốt ve cái eo mới đó đã thu nhỏ của Hà Tiểu Vãn, lại vươn tay nghịch từng lọn tóc đen nhánh sau lưng cô, khàn khàn nói.

"Chỉ nói miệng thôi sao?"

Hà Tiểu Vãn bị lực tay của anh nhấn xuống hoàn hồn, quay đầu nhìn Cố An Tước. "Gì cơ?"

Bàn tay Cố An Tước chạm đến gáy cô, Hà Tiểu Vãn nhột đến mức không tự chủ mà co người lại, nhưng giây sau đã lập tức bị anh kéo về, hai gương mặt trong phút chốc kề sát đối phương.

Giọng điệu người đàn ông hoàn toàn là âm mũi, rất nặng. "Tôi nói, chỉ dùng miệng cảm ơn, chưa đủ..."

Ngay lúc này, Hà Tiểu Vãn mới nhận thức được vấn đề, vội vã muốn rút lui nhưng đã quá muộn.

...

Cố An Tước nằm ngửa trên giường, dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, gương mặt thiếu nữ đứng trước mặt anh càng thêm mị hoặc. Dưới tác dụng của men rượu, hai má cô gái càng lúc càng đỏ lên, đôi mắt nai mơ màng, ngay cả bờ môi khô khốc cũng bị cô liếm đến bóng nhẫy.

"Vãn Vãn..." Âm giọng trầm thấp của anh như đang thúc giục cô.

Hà Tiểu Vãn từng bước nhỏ tiến lại gần, khó khăn chống đầu gối lên giường, qua một lúc mới chen được vào giữa hai chân người đàn ông, cả người cứ lắc lư không vững.

Cố An Tước bị dáng vẻ này của cô chọc cười.

"Cái đó... có đau không..." Đột nhiên cô dừng lại, ngẩng đầu lên hỏi anh.

Cố An Tước cười ranh mãnh. "Không đau."

Cô gái lưỡng lự rất lâu, quỳ ở giữa hai chân anh không biết đang suy nghĩ gì.

Một lát sau, cô lại hỏi.

"Chúng ta... có đang làm chuyện đứng đắn không?"

Cố An Tước đã nhịn không nổi, cong người ôm lấy thắt eo cô, chậm rãi thăm dò.

"Em nói đứng đắn thì là đứng đắn..."

Hà Tiểu Vãn nuốt nước bọt trong vô thức, giống như không tình nguyện hạ vai xuống, kéo lớp áo ngủ mỏng manh ra khỏi đầu vai...

Áo choàng vừa mới tuột được một nửa, Cố An Tước đã ngay lập tức dán môi trên đó, tham lam vừa liếm vừa mút.

Hà Tiểu Vãn thấy nhột, cả người theo bản năng rụt lại.

"Ngài Cố... đợi đã... cảm... cảm giác sẽ thế nào..."

Người đàn ông đã không thể đợi được nữa, đỡ lấy thân người cô gái đè xuống giường, vội vã lâm trận.

"Không phài tự mình cảm nhận thì sẽ rõ sao?"