Anh Là Ánh Sáng Rạng Đông Của Em

Chương 19: Vây cô vào lồng ngực



Giang Âm cũng gửi một nhãn dán ôm ôm.

【Tớ cũng rất thích cậu. Đợi lát nữa Lý Văn Tĩnh chắc chắn sẽ cãi lại, lúc đó cậu đăng hết báo cáo thương tích và ảnh chụp những vết thương trên người lên, nhớ chưa?】

Liên Y:【 Ừm, tớ nhớ rồi!】

Quả nhiên, hai giờ chiều, Lý Văn Tĩnh đăng bài xin lỗi, giải thích rằng bị bạn bè xúi giục, người trong nhà không biết gì hết. Không tới mười phút sau đã lên bảng hot search, khu bình luận cũng có một đống bình luận giúp cô ta tẩy trắng.

Nhưng sau đó Mạnh Liên Y lại đăng những hình ảnh về miệng vết thương đáng sợ kia lên, cùng với báo cáo thương tích, trực tiếp đẩy bài xin lỗi của Lý Văn Tĩnh xuống.

Xem Weibo kia của Lý Văn Tĩnh, Giang Âm không khỏi cười lạnh.

Ba của Lý Văn Tĩnh là Lý Quốc Cường thật sự rất tàn nhẫn, vì danh lợi của mình mà đến con gái cũng có thể vứt bỏ.

Nhưng mà ông ta ngàn tính vạn tính, lại vẫn thiếu một bước.

Ba của hai nữ sinh đi cùng Lý Văn Tĩnh đều là người làm ở cục giáo dục, bình thường vẫn hay nịnh bợ Lý Quốc Cường.

Được bọn họ tâng bốc lâu dài, ông ta có cảm giác mình là người tài giỏi nhất, khiến cho ông ta ngày càng tự đại.

Thế mà ông ta lại chẳng cần nghĩ ngợi gì mà trực tiếp bỏ rơi con gái mình.

Chó nóng nảy cũng sẽ nhảy tường mà.

Thời cơ tốt như vậy, không cần cô nhắc nhở, Tiêu Trị cũng sẽ bắt lấy cơ hội này, để cho bọn họ chó cắn chó.

Chỗ ngồi của Giang Âm trong lớp là bên cạnh cửa sổ, cô hà hơi lên cửa kính, sau đó lại chậm rãi lau đi,vui vẻ khi người khác gặp họa.

Cùng lúc ấy, ngoài hành lang của lớp khoa học tự nhiên, hai tay Trần Thanh đút trong túi, dựa lưng vào lan can, hai mắt híp lại, vẻ mặt dễ chịu hiếm thấy.

Một tay Hứa Trạm đặt lên vai của Kỷ Hoài Niên, giọng điệu trêu chọc:

“Sức hút của anh Niên chúng ta sắp đuổi kịp anh Thanh rồi.”

Kỷ Hoài Niên không kiên nhẫn đánh vào tay của Hứa Trạm.

“Nói bậy gì đấy?”

“Tôi có nói bậy đâu? Không phải mọi chuyện đều bày ra trước mắt à? Lý Văn Tĩnh này đã theo đuổi cậu từ lớp mười rồi, vừa nghe thấy Mạnh Y gì đó kia yêu thầm cậu, lập tức đi “ngược” người kia lên bờ xuống ruộng. Haiz… Ban nãy tôi xem video kia cũng thấy đau.”

Sau khi trêu chọc một hồi, Hứa Trạm cảm thấy nghĩ không thông, đưa tay gãi gãi đầu, quay đầu hỏi Trần Thanh:

“Nhưng mà anh Thanh, tôi nhớ rõ ràng là ba của Lý Văn Tĩnh ở thành phố Nam cũng có chút thế lực mà? Mà gia đình Mạnh Liên Y này cũng chỉ bình thường, ngày thường cũng vâng vâng dạ dạ, giống như người vô hình ấy, sao lần này lá gan lại lớn như vậy…”

“Không phải cô ấy.”

Hứa Trạm còn chưa nói xong đã bị Trần Thanh cắt ngang.

“Hả? Cái gì? Không phải cô ấy?”

“Mạnh Liên Y không dám làm không có nghĩa là không ai dám làm.” Giọng nói trầm thấp lạnh lùng.

Vẻ mặt Hứa Trạm ngây ngốc nhìn Trần Thanh.

Trần Thanh liếc nhìn cậu ta một cái, giọng điệu nhàn nhạt:

“Bốn khu của thành phố Nam, người nào là người tốt nhất?”

“Tiêu Trị…”

Hứa Trạm suy nghĩ một hồi, sau đó chần chờ nói ra.

Kỷ Hoài Niên bên cạnh trầm mặc suốt từ nãy tới giờ bỗng nhiên lên tiếng:

“Bác Trần sẽ từ chức vào năm sau, thị trưởng của thành phố Nam chắc chắn sẽ chọn một trong bốn khu trưởng. Những năm gần đây, Tiêu Trị vẫn luôn thanh chính liêm khiết, khinh thường những thủ đoạn kéo bè kéo cánh, cho nên vẫn luôn bị Lý Quốc Cường đẩy xuống phía dưới.

“Vậy thì có quan hệ gì với Mạnh Liên Y?”

Hứa Trạm vẫn không rõ.

Kỷ Hoài Niên đau đầu đỡ trán, cảm thấy chỉ số thông minh của người bạn nối khố của mình quá thấp.

“Chuyện ngày hôm nay đối với Lý Quốc Cường là bất lợi, nhưng đối với ba khu trưởng còn lại thì là chuyện tốt. Người trợ giúp Mạnh Liên Y này biết ba của Lý Văn Tĩnh là ai, đoán được rằng mấy người họ không thể lấy trứng chọi đá được. Cho nên mới nhờ cậy một người có thể cùng mình chống lại Lý Quốc Cường. Cô ấy biết ưu thế của mình là gì, mà đối thủ mạnh nhất của Lý Quốc Cường là ai, ba khu trưởng còn lại, chỉ có Tiêu Trị là nhân phẩm không tồi…”

“A! Tôi hiểu rồi! Người này biết nếu phát tán chuyện này lên sẽ bị Lý Quốc Cường trả thù. Đoán được chuyện này sẽ có lợi cho Tiêu Trị, cho nên tìm đến anh ta để che chở. Nếu Lý Quốc Cường rớt đài, thì Tiêu Trị sẽ trở thành thị trưởng kế tiếp của thành phố Nam là chuyện như đinh đóng vào sắt rồi.”

Hứa Trạm tự giải thích khúc mắc trong lòng mình, kích động vỗ tay:

“Đờ mờ! Như vậy cũng quá giỏi rồi!”

Trần Thanh cười nhạt một tiếng, nói:

“Đúng là rất giỏi.”

Bọn họ không biết người này là ai, nhưng anh có thể đoán ra được đó là ai.

Chẳng phải là vật nhỏ đưa anh về nhà mỗi ngày à?

Chiều hôm ấy, cô gái nhỏ nói chuyện ấp úng. Tiết thể dục ngày hôm sau, anh lại vô tình nhìn thấy cô ngồi cùng Mạnh Liên Y.

Cô thật sự khiến anh phải rửa mắt nhìn lại rồi.

Ngày thường nhìn thế nào cũng không ra sẽ là người làm được chuyện như vậy. Ai có thể nghĩ tới một cô gái nhỏ mềm mại lại làm ra chuyện này được?

Ồ, nhưng mà nghĩ lại cũng thấy rất chu toàn.

Giờ tan học cũng là giờ cao điểm, trạm xe vô cùng đông đúc.

Khi Giang Âm đi theo Trần Thanh lên xe, trên xe đã có rất nhiều người, đừng nói là không có chỗ ngồi, đến chỗ đứng cũng rất nhỏ.

Cô bị đám người trên xe đẩy tới một chỗ nhỏ, vừa mới bắt được tay vịn để đứng vững thì xe buýt lại phanh gấp.

Bởi vì quán tính, hàng người đứng trong lối nhỏ như sóng biển mà lùi về phía sau.

Giang Âm bị đẩy lùi về sau, tay nắm lấy tay vịn không chắc, mắt thấy sắp té ngã rồi thì phía sau lại có một bàn tay ôm lấy eo cô, tay còn lại nắm chặt lấy chỗ ngồi phía trước cô.

Mà tư thế này của anh như vây cô vào trong lồng ngực của mình.