Anh Ở Phía Nam Đám Mây

Chương 22: Nụ hôn nóng bỏng (1)



Trình Lập đưa Thẩm Tầm trở về nhà mình, chỉ nói "Nghỉ ngơi tốt đi", và quay lại trò chơi.

Thẩm Tầm biết anh bận rộn, lăn lộn cả ngày như vậy thật sự mệt mỏi, liền ngoan ngoãn chờ.

Lại là một đêm giông bão.

Đến tận đêm khuya, Trình Lập mới quay về. Vừa vào cửa, thấy trong phòng khách chỉ thắp một ngọn đèn đặt dưới đất, người kia dáng người nhỏ nhắn dựa vào trên sô pha ngủ thiếp đi. Anh đi ngang qua nhà ăn, thấy trên bàn có hai đ ĩa thức ăn, có lẽ là phần cơm tối cho anh.

Nhìn khuôn mặt say ngủ ấy, lòng anh chợt bình yên vô cùng.

Dưới tay cô vẫn còn một cuốn sách đang mở, anh nhẹ nhàng lôi ra, nhìn trang cô đang đọc dưới ánh đèn.

"...nếu đám người hầu không hùng hổ xông vào chia cắt đôi ta, có lẽ ta cũng sẽ thất vọng, lật tung gấm vóc tuyết trắng chỉ để thấy bên dưới là một bát canh. Việc đã đến nước này mà lòng ta vẫn khắc khoải, ta khao khát một người yêu mình mãnh liệt đến chết không phai, để hiểu rõ tình yêu và cái chết cũng chẳng kém gì nhau, có thể mãi mãi sát cánh bên ta. Tôi khao khát có người đốt cháy ta và cũng bị ta đốt cháy. Tình yêu trên đời này cuồng nhiệt đến vậy, có người có thể lãng phí cả cuộc đời này sống cùng nhau mà chẳng biết gọi tên là gì. Đặt tên là một việc khó khăn và tốn sức, muốn nói trúng phóc cũng cần có năng lực. Nếu không, trong một đêm cuồng dã như thế này, ai có thể gọi bạn về? Chỉ có người biết tên bạn mới có thể."

Sau khi đóng sách lại, ánh mắt anh rơi xuống đôi lông mày xinh đẹp của cô. Như không tự chủ được, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đáp xuống vầng trán nhẵn nhụi, vạch ra đường vòng cung lay động, giống như cánh bướm yêu hoa, lưu luyến mãi trên đôi môi đỏ tươi.

Cổ họng anh cử động, mắt anh tối sầm lại.

"Trình Lập." Hai chữ thoát ra từ miệng cô, giống như mang theo một tia khát khao từ sâu trong linh hồn.

Đêm giông bão, ai có thể gọi bạn về? Ai có thể dẫn bạn đi trên con đường chông gai và lạc lối đó? Chỉ người biết tên bạn mới có thể.

Cơ thể của anh vốn định rút lui, đột nhiên bị đóng băng ở đó.

Anh đợi cô mở mắt, mở đôi mắt xinh đẹp đó ra nhìn anh. Nhưng cô không làm vậy, cô chỉ đắm chìm trong giấc mộng, giấc mộng có lẽ rất đẹp nên khóe miệng khẽ nhếch lên một vòng cung.

Là mơ thấy anh sao?

Cô khẽ xoay nửa người dưới, anh ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, là hương vị mùi xuân. Anh thoáng thấy một hộp sữa dưỡng thể nhỏ trên bàn cà phê, ồ, hóa ra là hoa anh đào.

Anh rón rén đi vào phòng ăn, mang đồ ăn vào bếp rồi bật bếp ga. Anh sợ tiếng lò vi sóng ồn ào sẽ làm phiền cô.

Ngọn lửa xanh nhảy múa, mùi thức ăn tràn ngập không khí. Trình Lập dựa vào bàn nấu ăn nhìn về phía phòng khách, dưới ánh đèn, lồ ng ngực của "kẻ phạm tội" kia nhẹ nhàng phập phồng, cô vẫn đang ngủ say.

Anh thu lại ánh mắt, cụp mắt xuống hút thuốc.

Đừng nghĩ nữa, nghĩ đến lại loạn, giống như một quả cầu rối ren. Màu đỏ là đôi môi của cô, mềm mại và xinh đẹp như cánh hoa; màu trắng là bàn chân gót sen bước lên sàn nhà vào ngày đầu tiên gặp mặt, trắng như sương tuyết; màu đen là đôi mắt của cô, lộng lẫy như pha lê, như thể chúng có ma lực, vừa nhìn đã lún sâu.



Dưới ánh mặt trời, đôi mắt cô đẫm lệ, giọng nói mềm mại của cô dường như vẫn đang dán sau lưng, âm điệu dài bất tận—— Trình Lập, em thích anh.

Còn nữa, cô cả người phong trần mệt mỏi chạy đến, bởi vì, anh ở đây.

Điếu thuốc làm bỏng tay anh, anh mắng tục một câu.

Ngốc hết chỗ nói.

Thu lại tâm trí, nghĩ đến quá trình thẩm vấn hôm nay, anh không khỏi lại nhíu mày.

Nhìn đám buôn bán m a túy kia liều mạng chống cự, đã biết là rất khó giải quyết, nhưng không ngờ miệng của bọn chúng ngậm chặt như vậy, đến giờ vẫn chưa phun ra nửa lời có ích. Số tang vật bị thu giữ cùng lúc tổng cộng là 50kg methamphetamine, nhưng bọn chúng sống chết không chịu trình bày. Rắc rối hơn nữa là mấy thế lực gia tộc địa phương lại đến gây rối, yêu cầu thả người ra, bao vây cổng đồn cảnh sát để gây ồn ào. Hàng trăm người la hét, chửi bới chơi xấu, thậm chí đăng ảnh lên các phương tiện truyền thông cá nhân và các diễn đàn để xuyên tạc sự thật. Dư luận dậy sóng, hết đợt này đến đợt khác, cấp trên còn gọi hai cuộc điện thoại tới hỏi khiến Lưu Chính Minh tức giận nhảy dựng lên.

Điện thoại rung lên, anh bắt máy: "Cục trưởng Lưu."

"Thẩm Tầm đâu?" Lưu Chính Minh lập tức hỏi.

Trình Lập ngẩn ra một lúc, liếc nhìn người trên ghế sô pha, chậm rãi trả lời: "Ở nhà tôi."

"Ở nhà cậu?" Lưu Chính Minh nhìn Lâm Duật ở bên cạnh, hạ giọng, "Tại sao cô ấy lại ở nhà cậu? Tên thối này làm gì cô ấy rồi?"

"Tôi... " Trình Lập bị nghẹn, sau đó trả lời từng chữ một, "Tôi chưa làm gì cả."

"Thật?"

"Thật." Trình Lập nghiến răng nghiến lợi, "Lãnh đạo, buổi tối chú tới tìm tôi nói chuyện phiếm sao?"

"Nói nhảm cái đầu cậu, tôi với cục trưởng Lâm đang ở sở lãnh đạo thành phố họp," Lưu Chính Minh trả lời, "Hiện tại đã ổn rồi, tình hình đã được kiểm soát, muốn cảm ơn Thẩm Tầm."

"Cám ơn cô ấy?" Trình Lập lại liếc Thẩm Tầm một cái, "Cám ơn cô ấy cái gì?"

"Cậu không đọc Weibo của cô ấy sao?" Lưu Chính Minh hơi cao giọng, "Cô ấy đăng một bức ảnh lên Weibo cách đây một giờ. Khoảnh khắc Tiểu Trịnh bị trúng đạn trong nháy mắt, một vài cư dân mạng nhận ra đó là hiện trường vụ bắt giữ hôm nay. Không ít tài khoản lớn tích V và truyền thông đã quay đầu, dư luận bắt đầu nghiêng về phía chúng ta, haha, giờ chúng ta có đủ kiên nhẫn để để đối đầu với lũ khốn đó, xem ai dây dưa hơn ai.".

"Ồ," Trình Lập hít một hơi thật sâu điếu thuốc, sau đó phun ra, "Tôi sẽ thay chú cảm ơn cô ấy."

"Thay tôi cái gì? Cậu càng nên cảm ơn cô ấy!"

Lưu Chính Minh phê bình một câu, cúp điện thoại, nhưng thấy Lâm Duật đang nhìn mình chằm chằm, khẽ mỉm cười: "Phóng viên Thẩm đang ở trong nhà Trình đội à?"

Anh nhấn mạnh hai chữ "trong nhà".

"Người trẻ tuổi ấy mà," Lưu Chính Minh cười vui vẻ, lại sợ đồng chí Cục trưởng có ấn tượng không tốt với cấp dưới yêu thích của mình, ông vội vàng bổ sung, "Cả hai thuận ý vừa lòng, thuận ý vừa lòng, tốt rồi."

"Ồ." Lâm Duật nhẹ nhàng đáp lại, mỉm cười.

Trình Lập mở Weibo, tìm kiếm tên của Thẩm Tầm.

Cô ấy chỉ đăng ảnh mà không viết gì, thậm chí còn cẩn thận làm mờ khuôn mặt của Tiểu Trịnh. Khoảnh khắc viên đạn xuyên qua cơ thể, màn sương máu nở rộ khiến toàn bộ bức tranh trở nên oai hùng đến kinh ngạc.

Số lượt chia sẻ đã lên tới 4 chữ số, trong phần bình luận bên dưới, có người hoan nghênh cảnh sát chống m a túy, có người chỉ trích bọn buôn m a túy điên cuồng, có người chỉ trích đám gia tộc có thế lực không nên giúp đỡ bọn xã hội đen bao vây Cục Công an.

Sau khi nhấn nút quay lại, anh quay lại trang chủ Weibo, ánh mắt lại rơi vào bức ảnh đại diện nhỏ.

Anh nhấp chuột.

Cô gái trong ảnh chắc trẻ hơn cô bây giờ vài tuổi, tóc vừa chấm vai, quần soóc và áo hai dây, tay thon chân dài, làn da trắng nõn, vừa đưa quả táo lên miệng, giống như một tinh linh biểu cảm mê muội.

Có khi quả táo kia được hái trên cây trí tuệ trong vườn địa đàng, là tội ác đầu tiên, cũng là cám dỗ đầu tiên.

"Trình Lập." Một tiếng gọi nhẹ nhàng truyền đến.

Anh ngẩng đầu lên, thấy cô vén chăn mỏng, từ trên sô pha ngồi dậy, dụi dụi mắt, chậm rãi đi về phía mình.

"Anh về rồi." Cô mở đèn phòng ăn, giọng nói mềm mại, mang theo sự dịu dàng của người mới ngủ dậy.

Lúc này anh mới nhìn thấy một vết bầm tím trên đầu gối cô.

"Sao lại thế này?" Anh chỉ tay, mắt tối sầm lại.

"Ồ, hôm nay bế đứa bé ngã trên mặt đất tôi đụng phải." Cô liếc nó một cái, cũng không để bụng, "Hai ngày nữa sẽ ổn thôi, dù sao tôi cũng không mặc váy. À đúng rồi, đồng nghiệp của anh thế nào?"

"Cứu chữa kịp thời, không còn nguy hiểm nữa," anh trả lời.

"Vậy thì tốt." Thẩm Tầm gật đầu, sau đó nhíu mày ngửi: "Mùi gì vậy? Ồ, anh đun lại đồ ăn rồi à?"

Cô vội vàng đi vào bếp tắt lửa, sau khi nhấc nắp nồi lên, mặt nhăn lại: "Cháy thật rồi."

"Không sao, tôi không đói." Anh nhìn rau củ cháy trong nồi, "Xin lỗi, lãng phí tấm lòng của cô."

"Bận rộn một ngày sao có thể không đói chứ?" Cô bật chảo rán, đặt nồi sang một bên, lại bật lửa, "Sau khi bị thương anh còn chưa nghỉ ngơi hẳn hoi đâu. May tôi còn sáng suốt, cũng chuẩn bị đậu đỏ làm bữa ăn khuy rồi, một chút là xong."

1

Cô quay đầu lại mỉm cười. Khuôn mặt tuyết trắng sạch sẽ, giống như một đứa trẻ ngây thơ.

Anh không nói, chỉ lặng lẽ nhìn cô. Anh lại ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể cô đọng lại nơi chóp mũi anh, trêu chọc cảm xúc khó hiểu trong lồ ng ngực anh, giống như một ngọn lửa, càng lúc càng bùng cháy.

"Xong." Cô lấy ra một cái bát nhỏ từ trong nồi, bưng lên bàn đặt xuống, dưới ánh đèn là một đôi tay trắng nõn.

"Nếm thử đi." Cô nâng thìa đưa lên miệng anh.

Anh cúi đầu nhấp một ngụm.

"Có ngọt không?" Cô cười hỏi.

Anh không nói.

Nhìn vào đôi mắt cô, đen kịt, che giấu những cảm xúc hoảng hốt của cô.

"Sao... có chuyện gì vậy?" Cô lo lắng hỏi.

Trình Lập đứng dậy, hôn cô.

Quanh đi quẩn lại vẫn không tránh được. Bức tượng mình tự xây lên, tự mình phá bỏ, tự mình dối gạt, tự mình chọc thủng.

Anh đã cẩn thận giấu tất cả nhiệt tình của mình vào biển sâu dưới tảng băng trôi, lặng im kín đáo bất động, nhưng vào đêm này, vào lúc này, khi cô tự đốt cháy trái tim mình như một ngòi nổ, tảng băng sụp đổ, nước biển lật úp, hết thảy không thể cứu vãn.

Nụ hôn của anh cuồng nhiệt, mạnh mẽ, choáng ngợp, khiến thế giới của cô như trời đất quay cuồng. Cô chỉ có thể lùi bước, thừa nhận, mặc anh công thành đoạt đất.

Nhưng anh biết, người thua cuộc thực ra là anh. Bị bại một cách cam tâm tình nguyện, bị bại một cách rối tinh rối mù.

Chiếc thìa trong tay Thẩm Tầm rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ vụn. Nhưng cô không nghe thấy nữa. Cô như bị kéo vào nước biển sâu, ba chìm bảy nổi, không thể thoát khỏi.

Nụ nôn nồng cháy này là của Trình Lập sao? Cô hốt hoảng, không thể tin được. Nhưng đôi mắt đen sâu thẳm trước mắt rõ ràng là của anh, cánh tay ôm chặt lấy cô rõ ràng cũng là của anh, môi lưỡi tùy ý chiếm lấy cô cũng là của anh, và mùi mồ hôi trộn lẫn với thuốc lá cũng rõ ràng là của anh ấy.

1

"Ngọt." Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh cũng buông cô ra, cuối cùng cũng cũng trả lời câu hỏi vừa rồi của cô.

Nhưng vì câu trả lời của anh, má cô lại đỏ như lửa đốt.

"Anh đã xem Weibo của em," anh thì thầm, "Cám ơn."

"Cho nên, đây là lý do anh hôn em sao?" Cô sững người một lúc, giọng điệu có chút thất vọng.

Anh cong khóe miệng.

"Nếu là vì việc công này, anh cũng không bán đứng nhan sắc của mình đâu." Anh nói.

"Hôm nay trước khi đăng bức ảnh đó, em đã nhìn thấy dòng chữ của Churchill trên Weibo - "If you"re going through hell, keep going." (Nếu bạn đang đi qua địa ngục, hãy tiếp tục.). Cô nhìn anh chăm chú và nhẹ nhàng nói: "Cho dù anh có muốn xuống địa ngục, em cũng sẵn lòng đi theo anh."

"Trình Lập, anh muốn em không?"

Khi anh đã bị đánh cho tơi tả, cô vẫn còn giáng cho anh một đòn chí mạng.