Thấp thoáng đã đến giữa học kì hai, một năm học lại sắp trôi nhanh đi, học sinh tất bật chuẩn bị thi cử.
Ninh Thiếu Phàm giờ đây như biến thành một người khác, cậu trút bỏ hết những đè nén, thù hận, tự ti.
Một Ninh Thiếu Phàm tự tin, vui vẻ và thoải mái thể hiện cảm xúc của mình.
Giờ cả trường đều biết cặp đôi Lạc Phàm đã chính thức ở bên nhau.
Cả trường, bao gồm cả thầy cô.
Chuyện học sinh yêu đương đến tai thầy Lưu, chủ nhiệm 10A1, hai cô cậu lại được mời lên văn phòng uống trà.
"Hai đứa yêu đương cả trường rầm rộ, có muốn bào chữa như lần trước không ?". Lần trước là hiểu lầm, trước mắt đều là đối tượng ngoan giỏi, thầy có chút rút kinh nghiệm.
Nhưng bất ngờ là hai đứa này không có chối, cả hai nhìn nhau một cái trao đổi, Ninh Thiếu Phàm là người nói trước :" Em và An Lạc đúng là đang yêu đương ạ "
"Ninh Thiếu Phàm ??? Em còn dám tự tin thừa nhận như vậy ??"
"Thưa thầy, em và Ninh Thiếu Phàm đã yêu đương một thời gian, bọn em không vì chuyện tình cảm riêng tư mà làm giảm đi điểm số, thái độ học tập của bọn em vẫn rất tốt...". An Lạc nhíu mày, cô chỉ muốn người lớn hiểu rằng yêu đương không phải lúc nào cũng xấu, nó tùy vào ý thức của mỗi người, rằng người đó có chịu trách nhiệm cũng như hiểu rõ những gì mình đang và sẽ làm hay không.
Cả cô và Ninh Thiếu Phàm đều biết rõ, bọn họ yêu đương nhưng không có nghĩa sẽ bỏ bê việc học, vì như thế là bỏ bê cả tương lai phía trước.
Đã là học sinh cấp 3, những thứ tình cảm như thế khó mà kiểm soát vì nó là yếu tố tình cảm, cảm xúc nhưng học hành thì thiên về ý thức, chúng ta hoàn toàn có thể kiểm soát.
An Lạc nói ra tiếng lòng của mình, khuôn mặt bình tĩnh, nhiều thầy cô cũng ở trong phòng bị lí lẽ của cô thuyết phục, nhưng không yêu đương lại là quy định của nhà trường, nhiều "người lớn" vẫn luôn có cái nhìn khắc khe với điều này.
Dù có muốn thông cảm cũng không thể, thầy Lưu có thể hiểu lòng cô nhưng có một loại định kiến ăn sâu vào tiềm thức, không phải ai cũng có thể thông cảm cho lý lẽ của An Lạc.
Kết cục là cả hai bị mời phụ huynh.
Tiết học kết thúc, hai vị phụ huynh cũng vừa lúc đến.
Kì lạ là, hai người ba nhìn nhau như có thù từ ngàn kiếp trước nhưng lại cùng ý kiến với nhau.
"Như hai vị đã biết, hai em Ninh Thiếu Phàm và Dụ An Lạc có tình cảm đặc biệt với nhau, chuyện yêu đương sớm sẽ gây ra nhiều vấn đề không tốt cho cả hai em...". Thầy Lưu chầm chậm nói.
Ba Ninh đợi thầy nói xong, ông cười hiền từ :"Thiếu Phàm nhà tôi không phải là đứa trẻ nông nỗi, thằng bé biết mình nên làm gì, vậy nên thầy có thể yên tâm về vấn đề này".
Dụ Minh Quang gật đầu đồng tình :" Tiểu Lạc là một cô bé có chút tùy hứng nhưng tôi đủ hiểu cũng như tin vào con bé, huống hồ...mối quan hệ của hai đứa rất tốt, không có vấn đề xấu mà còn có những tiến triển tốt".
Ba Ninh cũng thuận theo đó mà góp ý thêm :" Phải, gần đây nếu thầy để ý, Thiếu Phàm đã trở nên vui vẻ hơn trước, thằng bé không còn vẻ ủ rũ, mệt mỏi nữa, tôi còn cảm thấy biết ơn vì sự xuất hiện của cô bé ấy"
Dụ Minh Quang cười cười :" Tôi cũng rất biết ơn cậu thiếu niên nhà anh, cậu bé đã cứu Tiểu Lạc nhà tôi một mạng, con bé vốn cô đơn nên khi cậu thiếu niên kia xuất hiện con bé đã vui vẻ hơn rất nhiều".
Hai vị phị huynh cứ tung hứng với nhau, buổi nói chuyện này trở nên khó xử đối với giáo viên.
Cuối cùng, Ba Ninh ý kiến :" Chúng tôi đều không có vấn đề với tình cảm của hai đứa, vì chúng tôi không xen vào vậy nên...phiền nhà trường thông cảm một chút".
Ý chính là nhà tôi không quản thì nhà trường cũng không cần quản làm gì, cảm ơn.
Buổi nói chuyện kết thúc, nhà ai nấy về, nhưng trước khi về, hai vị phụ huynh đứng đấu mắt rất lâu.
An Lạc và Ninh Thiếu Phàm ngồi chờ, nhìn thấy cảnh ấy cũng tò mò đi tới.
"Xong rồi ạ ?". An Lạc lên tiếng, cô nhìn ba Ninh cúi đầu chào ông một cái, Ninh Thiếu Phàm cũng tương tự chào ông Minh Quang.
Dụ Minh Quang gật đầu :" Xong rồi, nếu còn vấn đề cứ nói với ba"
"Không sao, con nghĩ mình có cách, dù sao thì...cảm ơn ba nhiều lắm, cả bác nữa". An Lạc cười ngoan nhìn hai vị phụ huynh.
Ninh Thiếu Phàm nhìn cô cũng mỉm cười, cậu quay sang nói với ba Ninh :" Con lái xe đưa ba về"
"Ừ, sẵn về nhà nội con một chút"
"Sao vậy ạ ?"
"Chị họ của con". Chỉ cần bốn từ "chị họ của con" cũng đủ dập tắt mong muốn từ chối của Thiếu Phàm, dính đến người chị họ nào đó chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.
Hai gia đình tạm biệt nhau tại đây.
Một chút chia sẻ của mình ạ.
Vấn đề yêu sớm khi còn đang ngồi ghế nhà trường, mình không cổ xúy các bạn nhỏ điều này tuy nhiên mình cảm thấy nhiều cá nhân nhìn vào việc yêu đương khi còn là học sinh một cách quá tiêu cực, nhức nhối.
Việc cấm cản một cách gắt gao, tiêu cực cũng sẽ dẫn đến nhiều vấn đề xấu, thay vào đó mình nghĩ nên chỉ rõ những gì bọn trẻ nên ý thức được, như việc yêu đương nhưng không bỏ bê việc học, đối mặt với trách nhiệm của bản thân cũng là một loại rèn luyện phẩm chất tốt.
Nhắc lại mình không hề cổ xúy các bạn nhỏ nên yêu đương sớm đi, tình cảm là thứ xuất hiện vào lúc mà chúng ta không ngờ đến, cái này không đáng trách, thứ đáng trách ở đây là thái độ không chịu trách nhiệm được ý thức, hành động của mình, không quản lý được việc học và tình cảm cá nhân còn nếu bọn trẻ có thể làm tốt việc đó, mình nghĩ chẳng có lý do gì để trách móc bọn trẻ cả.