Mễ Thiên Hàm có vẻ phản bác điều cậu ta đã đánh giá, liên tục gắp thức ăn vừa lên tiếng khen ngợi. Khiến cho cô vui vẻ cười tít mắt, cả hai người nói chuyện hăng hái. Ngược lại bên chổ ngồi đối diện, Mặc Phong vẫn giữ thái độ ung dung chầm chậm ăn.
Buổi nghĩ trưa kết thúc đơn giản như vậy thôi, từ khi nhận công việc. Tuy không lâu nhưng cũng khiến cô dần thích nghi được với nơi hiện tại, không còn lạ lẫm như lúc ban đầu.
Tiếp tục ngồi vào bàn làm nốt công việc, Mễ Thiên Hàm phụ trách dọn dẹp phần còn lại. Một hồi cũng xong, bước ra sofa ngồi uống trà cùng Mặc Phong cho đến buổi chiều mới về nhà.
Nói về bên đội trọng án, sau khi có kết quả xác định kẻ tình nghi. Vì là vụ án đặc biệt nghiêm trọng, Nên Trịnh cục trưởng lập tức đề nghị cấp trên ký lệnh khám xét.
Đích thân dẫn một đội lên đường đến ngôi nhà cũ, còn một đội đi mời Trương Xuân Hoành đến sở cảnh sát để lấy lời khai, trực tiếp đưa hắn vào diện tình nghi số 1.
Phải mất hơn 1 giờ đồng hồ để đến nơi, vị trí này là một vùng nông thôn có vẻ như rất ít người sinh sống. Có 2 cảnh sát đứng đợi sẵn, là bọn họ phụ trách lấy lời khai hàng xóm xung quanh đây.
Họ đi phía trước dẫn đường, tới một căn nhà có 4 vách tường gạch thô. Nhưng nhìn vẫn rất kiêng cố, liếc vào trong từ cửa sổ. Vật dụng tạm gọi là đầy đủ, vì đội đã được lệnh khám xét nên trực tiếp phá ổ khoá cửa đi vào.
Tiếng cửa sắt đã lâu không được bảo trì kêu lên "cót két" làm tăng lên sự căng thẳng của bọn họ. Xem ra không bám nhiều bụi bẩn, chứng tỏ Trương Xuân Hoành vẫn tới lui hoặc có người thường xuyên đến lau dọn.
"Chẳng phải nói hắn không còn về đây sao?"
Bên trong ngôi biệt thự, cả hai vẫn đang ở trong phòng khách, lúc này Mặc Phong đã mang theo chiếc laptop từ trên tầng xuống, đặt trên bàn. Đang bấm nhanh cái gì đó, trên màn hình hiện rất nhiều tệp tập tin file.
"Cái gì vậy?"
Đi đến gần sau lưng cậu ta nhìn vào hỏi, Mặc Phong vẫn ngồi im lặng thao tác một lúc. Gương mặt nhìn rất phức tạp, chẳng hiểu đang suy nghĩ chuyện gì.
Không mất thêm quá nhiều thời gian, file nặng MB nhất cũng được giải mã hoá. Nén ra một tấm ảnh gốc trắng xoá, đè ở giữa là những con số màu đỏ rất to, nhìn cũng giống như một bức thư mật mã kèm theo một đoạn video.
Đó là những gì vừa nãy đoạn gmail ẩn danh gửi đến vào máy của Mặc Phong, dù đã cố gắng tra xét vẫn không tìm thấy thông tin nào của người gửi. Giống như một tài khoản ảo được lập trình gửi đi theo yêu cầu, sau khi thành công thì sẽ tự động biến mất trên hệ thống.
Nếu muốn khôi phục ID thì phải cần những thiết bị hiện đại hơn để khôi phục dữ liệu, tất nhiên chỉ với chiếc laptop này thì không thể làm gì được.
Không đáp lại câu hỏi của Mễ Thiên Hàm, Mặc Phong chỉ nhếch môi cười tỏ ra thái độ trào phúng. Mở video trong tệp tin lên xem.
Không quá dài, chỉ có gần 3 phút, video ghi lại cảnh một người đàn ông dáng vóc khá cao. Tất nhiên khuôn mặt đã đeo mặt nạ chỉ hiện ra đôi mắt và dưới cằm, hắn đang hành hạ ngược đãi một cô gái. Tiếng vụt dây thắt lưng rất to, nhưng cô gái không thể làm gì khác ngoài động đậy thân thể một cách bất lực.
Sau khi thấy cô gái dường như đã không còn sức lực, hắn mới tạm dừng hành hạ. Bước chân về hướng camera, nghiêng mình xuống để lấy gốc nhìn. Gương mặt chỉ hiện ra ánh mắt một kẻ biến thái đang tận hưởng khoái cảm, hắn nghiêng đầu qua trái rồi lại qua phải.
Sau đó tiếng cười vang lên, một lúc sau hắn lại bước đến sau lưng cô gái quỳ hai chân xuống. Giống như một đứa trẻ bị phạt, khoanh hai tay lại rất thành khẩn. Tiếng hắn bất ngờ bật khóc làm cho cô gái giật mình, quay mặt sang nhìn hắn khiếp sợ.
"Phương Mẫn Linh!"
Mễ Thiên Hàm chăm chú nhìn vào khuôn mặt của cô gái, tuy gốc quay xa nhưng có thể nhận ra được bộ quần áo lúc phát hiện thi thể nạn nhân. Rất giống với cô gái trong video, hai cánh tay bị trói ngược về sau, miệng cũng bị bịt chặt bằng băng keo dính.
"Ưm..Ưm"
Cô gái chỉ có thể lắc mạnh đầu, dường như muốn nói điều gì đó. Nhưng vô ích, bị hắn đứng bật dậy tiếp tục dùng dây thắt lưng vụt vào lưng. Xem đến đây thì đoạn video đã kết thúc, Mễ Thiên Hàm có một chút nhăn mặt.
"Một tên điên!"
Tiếng nói của Tịnh Nhi phía sau lưng bọn họ kinh ngạc thốt lên, sau khi nói xong cô mới đưa hai tay lên che miệng. Nét bàng hoàng không dám tin vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt, Mặc Phong lúc này mới lên tiếng.
"Cô không thể dùng tư duy người bình thường để nhìn vào việc làm của những kẻ sát nhân loại này!"
Đôi mắt cô có vẻ như đỏ hoe từ bao giờ, một sự đồng cảm với những gì nạn nhân đã trải qua. Thật sự quá khủng khiếp khi phải đối diện cảnh tượng như vậy, hít thở thật sâu để lấy lại sự bình tĩnh.
"Bọn chúng tìm vui như vậy sao?"
Mễ Thiên Hàm càng xiết chặt đôi tay, như một cách đè nén cảm xúc của bản thân.
"Như một quả bom, ngồi nổ chính là sự bất hạnh từ quá khứ. Những nạn nhân chỉ là một sự giải toả nhiệt độ để nó không bị phát nổ mà thôi!"