Ánh Tối Đừng Mang Anh Đi

Chương 24: Hắn rất đáng tội nghiệp



Mễ Thiên Hàm vừa lái xe đến dừng trước cửa nhà của Tịnh Nhi, đợi cô xuống xe mới vẫy tay chào tạm biệt. Sau đó rời đi, cô bước vào trong nhà với một tâm trạng rất nặng nề.

“Hôm nay về trễ vậy con?”

Mẹ đang ngồi ăn tối cùng với Tịnh Văn, thấy cô về mới lên tiếng hỏi thăm. Cô đi đến để túi xách xuống bàn, trên tay vẫn còn đang cầm chiếc điện thoại, đi thẳng vào phòng vệ sinh rửa mặt.

“Chị hai lạ thế nhỉ, bình thường về rất ồn ào mà?”

Nghe thấy tiếng lầm bầm trong miệng của con trai, mẹ cũng đưa ánh mắt tò mò nhìn theo phía bóng lưng cô. Nhẹ gật đầu như đồng ý với suy nghĩ của Tịnh Văn.

“Có lẽ áp lực trong công việc!”

Nhìn khuôn mặt vẫn đang cau mày, khó chịu của mình ở trong gương. Cô chưa thể diễn tả được vì sao mình lại cảm thấy lo lắng. Tịnh Nhi cuối cùng đưa ra một quyết định, cô nhấc điện thoại bấm vội vào số máy của chú Trịnh.

Một hồi chuông reo cũng nghe giọng của chú, có vẻ như cũng đang mệt mỏi. Chú vừa về đến nhà, sau khi dẫn đầu tiểu đội cảnh sát đến khám xét nhà Trương Xuân Hoành, lại chẳng tìm thấy chút manh mối nào. Khiến cho chú bị cấp trên kéo vào bên trong phòng riêng mà phê bình năng lực.

Xem ra chú Trịnh vẫn chưa biết gì đến hướng điều tra của Mặc Phong. Cô vội kể lại đầu đuôi cho chú nghe qua một lần, xong mới lên tiếng hỏi.

“Chú biết chổ ở của Mã Minh Hào chứ?”

Vì cũng làm nhân viên trong tiệm Studio của Trương Xuân Hoành, cô nghĩ tất nhiên phía cảnh sát cũng đã từng tìm đến hỏi thăm cậu ta ít nhiều tình huống, chắc chắn phải để lại thông tin liên hệ nếu như có gì cần thiết.

Tất nhiên chú Trịnh cũng có kinh nghiệm rất nhiều, nghe xong những gì cô kể lại. Liền nắm bắt được ngay tình huống hiện tại, chú vội nói.

“Có, bây giờ chú sẽ liên lạc bên cảnh sát lấy lời khai. Địa chỉ chú sẽ gửi qua tin nhắn cho cháu!”

Đợi Tịnh Nhi đồng ý thì chú Trịnh tắt máy, cô cũng gấp đến mức quên lau mặt mà đi thẳng ra ngoài cầm theo túi xách.

“Con vừa về lại tính đi đâu vậy?”

Mẹ cô ngồi ở bàn ăn tối, thấy thái độ của con gái rất khác ngày thường nên hỏi. Cô đang rất vội, nên chỉ kịp tìm đại một cớ nào đó rồi bước nhanh chân ra ngoài. Tìm một chiếc taxi mở cửa bước vào.

Không lâu sau đó tin nhắn kèm theo địa chỉ của Mã Minh Hào từ số điện thoại của chú Trịnh cũng gửi đến. Cô lên tiếng nói với tài xế.

“Làm ơn, chung cư toà nhà 704!”



Nhìn vào địa chỉ, cô khẽ bĩu môi hồi họp lo lắng.

Mặc Phong vẫn đang ung dung đi dạo quanh khắp căn phòng, tương đối gọn gàng đối với một người đàn ông độc thân mà nói.

“Xem ra cậu rất chú ý đến việc dọn dẹp!”

“Mặc tiên sinh quá khen rồi!”

Mã Minh Hào vẫn đang rất căng thẳng liên tục nhìn theo hướng bước chân đi tới lui của anh ta.

“Tôi có thể hỏi anh một vấn đề hay không, anh có tin vào chuyện tâm linh…?”

Nói được một nửa thì bỗng cảm thấy Mặc Phong dừng bước chân, đang nhìn mình chằm chằm. Mã Minh Hào đang xen hai tay mình lại với nhau, ngồi yên ở đó.

“Thật sự mà nói, sáng dậy là tôi phải đi làm sớm. Đến tối muộn mới về nhà, căn bản không phải tôi dọn dẹp!”

Lúc này Mặc Phong mới đi đến trước mặt cậu ta, thản nhiên ngồi xuống chổ đối diện. Với đôi mắt lạnh lùng đó, càng khiến cho Mã Minh Hào thêm phần áp lực.

“Tôi xin lỗi, lâu rồi không có người tới đây. Chuyện không có gì đâu!”

Có lẽ vấn đề này quá đột ngột, hoặc như đã quen với việc sợ người khác sẽ không tin những gì mình đang nghĩ, Mã Minh Hào vội gạt đi câu định mình sắp nói tiếp.

“Anh cảm thấy bản thân mình có gì hoàn hảo hay không?”. ngôn tình hay

Yên tĩnh một chút lại nghe tiếng nói lạnh lùng của Mặc Phong hỏi, cậu ta mới đưa mắt lên nhìn. Cắn chặt đôi môi, dường như đang suy nghĩ.

“Tôi rất thất bại trong mọi chuyện, từ tình cảm cho đến công việc!”

Cậu ta nhẹ nhàng lắc đầu trả lời.

“Nói tôi nghe xem, không chừng tôi sẽ giúp được cậu!”

Mặc Phong chườm người ra hướng về phía trước, tỏ ra dáng vẻ đang đợi cậu ta.

“Mặc tiên sinh không giúp được tôi đâu, tôi nói thật bản thân mình không thích con gái…!”



Ngập ngừng một chút, cậu ta cảm thấy không hiểu tại sao lại muốn tâm sự những điều này với một người xa lạ. Càng nhìn vào đôi mắt của vị Mặc tiên sinh này, càng khiến cảm xúc chôn giấu trong lòng càng mãnh liệt hơn. Giống như đang bị anh ta thôi miên vậy, nó như đang thúc đẩy sâu trong tìm thức.

“Tôi từng yêu một người đàn ông, rất thật lòng. Cứ tưởng sẽ có một kết cục hạnh phúc, người đó lại lừa dối tôi hết tất cả mọi thứ. Bỏ đi theo một cô gái!”

Mã Minh Hào cúi đầu nhìn xuống chân mình, nhịp tim trong ngực bắt đầu đạp loạn xạ. Hai tay dần báu chặt lên đầu gối, ánh mắt dần hiện lên những sợi tơ nhỏ màu máu.

“Thật sự rất tội nghiệp, bị tình yêu đầu phản bội. Áp lực từ cuộc sống, công việc cũng không thuận lợi.”

Lúc này tuy không nhìn rõ được khuôn mặt của Mã Minh Hào vì cậu ta đang cúi mặt nhìn xuống sàn. Mặc Phong vẫn ung dung tiếp tục lên tiếng.

“Bị những người thân ruột thịt ruồng bỏ khi biết giới tính thật của mình, sự thèm khát về một gia đình hạnh phúc. Có ba, có mẹ, vui vẻ chấp nhận chung sống hoà thuận tan nát!”

Mặc Phong chỉ dựa theo một ít chi tiết và nhìn vào cảm xúc trên người Mã Minh Hào đang biểu hiện, đã đem tất cả tưởng tượng ra. Sự run rẩy của cậu ta đã chứng minh được mình đang đi đúng hướng.

“Từ nhỏ luôn bị người xung quanh sỉ nhục trêu chọc, uất ức, cô đơn. Không một ai làm bạn, không có sự thấu hiểu, đồng cảm!”

Giọng nói lạnh lùng xen lẫn một chút khêu khích, Mặc Phong càng nói càng nhìn cậu ta run rẩy. Một lúc sau, như sự chịu đựng của Mã Minh Hào sắp đạt đến giới hạn. Cậu ta di chuyển hai tay ôm đầu, ghiến chặt răng tạo ra âm thanh “ken két”.

“Đến khi tình yêu vừa đi vào quỹ đạo, lại đổ vỡ bởi một người phụ nữ khác.”

“Aaaaa…đừng nói nữa mà!”

“Công việc thì lại càng không suông sẻ, chỉ toàn nghe lời la mắng bởi một người chủ khó tính. Luôn bị xúc phạm, chán ghét, xỉa xối bởi những người phụ nữ đến làm đẹp!”

Anh ta vẫn đang mặc kệ Mã Minh Hào la hét cầu xin dừng lại, càng nói càng nhanh hơn.

“Bản thân cậu có gì không tốt, tại sao lại chịu đừng như vậy, nói đi chứ.”

Mã Minh Hào càng cào xé vào da đầu mình mạnh hơn, co giật thân thể càng nhanh hơn, miệng có dấu hiệu trào bọt mép. Một lúc sau thì buông lỏng, tư thế vẫn gục mặt xuống sàn nhà.

Mặc Phong lúc này mới không tiếp tục nói nữa, đứng yên quan sát khoảng chừng gần đến 1 phút đồng hồ sau. Gương mặt vẫn rất lạnh lùng, giơ hai ngón tay phải lên. Tạo thành một tiếng búng tay rất to “Bóc”.

Nó như một tiếng chuông báo thức, cơ thể Mã Minh Hào giật nảy lên. Đã tỉnh lại, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế không ngước mặt lên. Từ từ đứng dậy, mở miệng lên tiếng. Nhưng giọng nói đã không còn sự ấp úng, thay vào đó là trầm, rất trầm.

“Mày nói không sai, đúng là hắn rất đáng tội nghiệp!”