Sau khi rửa sạch vết thương trên cổ Tịnh Nhi xong, anh mới từ từ đưa tay lên đỡ cô ngồi dậy. Dùng bông thấm chườm vào rồi mới đưa băng gạc lên dán cho cô một cách cẩn thận.
“Cảm ơn anh!”
Cô vẫn đang chăm chú nhìn vào gương mặt của anh ta, trong lúc tập trung thì quả thật nhìn Mặc Phong càng tỏ ra sức mê hoặc rất mạnh.
“Đây là tôi đáp lại việc cô đã lo lắng cho an toàn của tôi!”
Câu nói của Mặc Phong lại vô tình khiến cho cô nhớ đến những chuyện đã xảy ra, Tịnh Nhi chỉ biết ngại ngùng gật đầu. Xem ra anh ta lại trở về nét lạnh lùng vốn có rồi, cô thở dài một tiếng lắc đầu ngao ngán.
“Tiểu Phong, khám nghiệm sơ bộ đã xong!”
Tiếng của Mễ Thiên Hàm vừa luồng lách ra khỏi đám đông vây quanh hiện trường tai nạn, vẫn còn một người ở lại tiếp tục khám nghiệm. Nhìn ăn mặc và thẻ đeo trước ngực, có lẽ cùng ngành pháp y với Mễ Thiên Hàm.
“Em không sao chứ?”
Vẫn không quên nhìn sang cô hỏi thăm tình trạng, có vẻ như rất bất ngờ khi biết Mặc Phong tự tay chăm sóc vết thương cho mình. Thấy cô gật đầu xác định mọi thứ vẫn ổn, anh ta mới mỉm cười giơ túi xách đang cầm trên tay giao lại cho cô.
“Của em này!”
Tịnh Nhi mới nhớ đến trong lúc mình bị Mã Minh Hào khống chế, đã làm rơi ở ngoài hành lang. Cầm lên mở ra kiểm tra một hồi cũng không bị mất thứ gì, chỉ là điện thoại của cô hiện ra rất nhiều cuộc gọi nhỡ. Số của mẹ cô và chú Trịnh thay phiên nhau hiện ra thông báo, trong đó cũng có vài cuộc của em trai cô Tịnh Văn.
“Chúng ta về thôi!”
Nói xong Mặc Phong tự mở cửa ngồi vào trong xe trước, Mễ Thiên Hàm cũng đến nói vài câu với vị chỉ huy đội cảnh sát. Rồi mới cùng mọi người lái xe quay về.
Trong lúc xe đang chạy, cô đã gọi thông báo cho mẹ rằng mình đang trên đường về. Bảo mọi người cứ yên tâm, đang nói thì tự nhiên cuộc nói chuyện bị Mặc Phong bất ngờ cắt ngang.
“Đến nhà Tịnh Nhi đi!”
Bên kia đầu dây mẹ cô chắc đã nghe được, có lẽ hiểu lầm hôm nay mình sẽ dắt bạn trai về nhà chơi. Nên cũng mỉm cười nói sẽ chuẩn bị một làm thêm chút đồ ăn tối.
“Không cần đâu ạ!”
“Quyết định vậy đi, con lúc nảy về đã vội đi ngay có kịp ăn uống gì đâu!”
Tịnh Nhi vội vàng lên tiếng định giải thích, thì mẹ cô đã tắt máy trước. Đành chịu vậy, lúc này mới ngước lên nhìn một lượt vào hai người, Mễ Thiên Hàm có vẻ như đang nhịn cười lên tiếng hỏi trêu ghẹo.
“Chà, lo lắng đến quên cả ăn uống cơ à?”
Nghe đến đây Tịnh Nhi định vội vàng lên tiếng giải thích, nhưng vẫn không giấu được sự lúng túng. Ngại ngùng đến đỏ mặt, chỉ biết khẽ cúi đầu xuống nhìn qua phía Mặc Phong đang ngồi kế bên.
Đồng hồ hiển thị đã gần đến 8 giờ tối, các trung tâm thương mại lớn tất cả đã đóng cửa. Mặc cho Tịnh Nhi nói không cần phải cầu kì mua quà mang theo, nhưng Mễ Thiên Hàm và Mặc Phong vẫn quyết định chọn một nhà hàng cao cấp ghé vào tự mình chọn lựa.
Mễ Thiên Hàm rất biết thưởng thức, dặn nhà hàng làm tại chổ món bánh quy nướng Hạnh Nhân Silang Hàn Quốc. Mặc Phong sau một lúc lâu nhìn vào Menu, lại không biết nên chọn gì. Trực tiếp quăng nó sang một bên, quản lý phục vụ thấy vậy trực tiếp đi đến lịch sự lên tiếng.
“Tiên sinh, có cần tôi giúp gì không ạ?”
Tịnh Nhi liền đưa tay kéo áo của anh ta một cái, tỏ vẻ như chọn gì cũng được không quan trọng. Ấy vậy mà Mặc Phong vẫn không để ý đến cô, lên tiếng hỏi quản lý.
“Ở đây có loại rượu nào dùng để làm quà không?”
“Thưa tiên sinh, ở đây chúng tôi có loại rượu vang Pháp tên Chateau Angelus Premier Grand Cru Classe A, có thể làm quà biếu hoặc dùng trong những buổi ra mắt chương trình ạ!”
Mễ Thiên Hàm vẫn đang dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn về hướng Mặc Phong đang đứng, sau khi thấy cậu ta gật đầu chọn thì mới trợn trắng đôi mắt lên nói thì thầm chỉ đủ một mình bản thân nghe thấy.
“Đến ăn bữa cơm tối thôi có cần phải chơi lớn đến vậy không?”
Tịnh Nhi có vẻ tinh mắt phát hiện thái độ Mễ Thiên Hàm có gì đó không đúng, do đang đứng bên cạnh cùng với Mặc Phong. Không tiện cắt ngang lời quản lý nhà hàng đang giới thiệu.
Đến khi nhà hàng hoàn tất đóng gói quà tặng thì cả ba cùng nhau bước ra ngoài, cô cố tình bước chậm chân lại đợi Mễ Thiên Hàm đi đến hỏi.
“Lúc nảy anh bị làm sao vậy?”
“Đây là lần đầu tiên anh thấy tiểu Phong xem trọng một cuộc hẹn gặp mặt!”
Mễ Thiên Hàm vẫn chưa hết nét mặt ngỡ ngàng nhìn cậu ta bước vào xe. Quay sang nhìn cô, anh vẫn lắc đầu với thái độ không thể hiểu nổi mà tiếp tục đi nhanh.
Không lâu sau cũng về đến nhà Tịnh Nhi, nhưng vừa tính đưa tay lên mở cửa cô lại bất ngờ khựng lại. Khẽ sờ tay lên chạm vào băng gạc nằm trên cổ, cô đang lo không biết phải giải thích thế nào với mẹ.
“Vào đi, tiểu Hàm sẽ nói rõ cho người nhà cô biết lý do!”
Mặc Phong đang đứng nhìn xung quanh ngôi nhà của cô, miệng vẫn lên tiếng thúc giục Tịnh Nhi mau chóng mở cửa.
“Vẫn lại là tôi!”
Mễ Thiên Hàm nhún vai một cách đầy khó khăn, nói vậy chứ cậu ta thừa biết tính cách của Mặc Phong như thế nào. Để anh ta lên tiếng giải thích thì đến ngày mai mới xong một câu chuyện không dài, nghe vậy cô cũng yên tâm được một chút.
Chưa kịp nghĩ thêm thì tiếng mở cửa phát ra từ bên trong đã mở, là em trai cô Tịnh Văn đã đứng chờ sẵn. Nghe thấy bên ngoài có tiếng động, đoán được cô đã về đến nên ra ngoài xem thử.