Tạ Chấn Khang về bang thì phát hiện chỉ có một mình Hoắc Thiên Trân ở đó... còn về cô thì anh không thấy, anh chỉ nghĩ là chắc cô mệt nên là chưa dậy... anh đi tới chỗ Hoắc Thiên Trân đang ngồi... rồi anh cũng ngồi xuống cạnh cô ấy và nói :
- Tiểu Trân, em ăn sáng chưa... chưa thì tụi mình đi ăn sáng nha !
- Dạ, em ăn rồi... anh chưa ăn sau, để e bảo quản gia nấu đồ ăn cho anh nhé... hôm nay bác ấy nấu hủ tiếu nam vang á, siêu hấp dẫn và siêu ngon nha.
- Ừ, vậy phiền em rồi !
Cô ấy mỉm cười rồi bảo quản gia :
- Bác ơi, làm phiền bác nấu giúp con 1 tô cho anh ấy nha !
- Dạ vâng, Hoắc Tiểu Thư !
Đột nhiên anh nhớ tới cô nên anh liền hỏi bác quản gia !
- À bác ơi, Tiểu Nhi đâu rồi... em ấy chưa dậy sao bác !
- Dạ, hôm nay tôi cũng thấy hơi kỳ lạ... vì trước giờ Tứ Tiểu Thư luôn là người thức sớm nhất... sao hôm nay Tứ Tiểu Thư lại thức trễ không biết, Tạ Nhị Thiếu Gia đợi một chút... tôi sẽ lên kêu Tứ Tiểu Thư dậy ạ !
- Dạ, vậy làm phiền bác !
- Vâng, Tạ Nhị Thiếu gia.
Quản gia đi lên phòng cô gõ cửa nhiều lần mà không thấy hồi âm... lần trước bà chỉ gõ 3 lần là cô đã hồi âm... nhưng sao hôm nay bà gõ rất nhiều lần cộng thêm bà lên tiếng kêu cô nhưng không thấy hồi âm nào !
Nên bà đã mạn phép mở cửa phòng cô ra thì pháp hiện không thấy ai ở trong phòng hết, ngoài ra gối hay chăn đều rất gọn gàng không một xíu nào gọi là đã qua sử dụng cả... bà thấy như vậy liền xuống dưới nhà ngay lập tức để báo lại Tạ Chấn Khang anh !
Bác quản gia xuống nhà báo cáo lại cho anh biết :
- Tạ Nhị Thiếu Gia... Tứ Tiểu Thư không có ở trong phòng ạ... tôi mạn phép vào kiểm tra thì phát hiện không thấy Tứ Tiểu Thư ở đâu, tôi tìm khắp phòng cũng không thấy... ngay cả giường khi tôi bước vào rất chi là gọn gàng ngăn nắp giống như là Tứ Tiểu Thư chưa qua sử dụng ạ !
Tạ Chấn Khang nghe bác quản gia nói xong anh liền bất ngờ mà xoay đầu nhìn bà... giống như anh đang cảnh cáo bà là không được nói dối anh để qua chuyện.
Bác quản gia biết là anh không tin bà nên bà cúi đầu nói :
- Tạ Nhị Thiếu Gia... tôi sẽ không bao giờ nói dối Thiếu Gia đâu... lời tôi nói hoàn toàn chính xác... nếu như Thiếu Gia không tin thì Thiếu Gia cứ lên phòng Tứ Tiểu Thư kiểm tra ạ !
Anh biết bà sẽ không nói dối, anh liền đăm chiêu suy nghĩ xem cô đã sáng sớm đi đâu, đột nhiên anh nhớ ra liền cấp tốc chạy như bay lên phòng cô, dưới sự chứng kiến của mọi người, anh phóng chạy như đại bàng tung cánh.
Anh mở phòng ra thì đúng như lời bác quản gia nói, rất gọn gàng ngăn nắp giống như chưa có ai qua sử dụng... anh đi tìm cô khắp căn phòng đều không thấy... đột nhiên anh nhìn về phía quần áo của thì phát hiện quần áo hay đầm váy của cô đều biến mất 2 - 3 cái... anh liền xác định là cô đã qua mắt mình mà lẻn trốn đến thành phố C.
Anh đã dặn cô biết bao nhiêu lần là không được đến thành phố C... nơi đó rất nguy hiểm một mình cô không thể đấu lại chúng, rồi anh chuyển tầm mình mắt mình lên bàn trang điểm của cô thì phát hiện có một tờ giấy ở trên đó là những dòng chữ mà cô đã viết khi buổi tối trước khi lẻn ra ngoài !
Nội dung bức thư mà cô viết :
- Anh Khang, chắc lẽ khi anh đọc bức thư này thì em đã đến thành phố C rồi... em xin lỗi anh vì đã không nghe lời anh can dặn...Anh Khang, anh biết tính em rồi mà ... em sẽ không để ai lộng hành trên địa bàn của em đâu và em càng không tha thứ cho những kẻ phá vỡ quy tắc của mình đề ra trước tất cả mọi người...!
- Những kẻ đó dám qua mặt em để giao dịch chất cấm... nên là em không thể không đi... Anh Khang đừng ra lệnh cho Tiểu Thiên hay huy động lực lượng của anh mà đi tìm em... anh sẽ nhận lại không kết quả gì đâu... em biết tự lo bản thân của mình được, với lại anh cũng đừng cho Tiểu Trân biết chuyện này sẽ khiến cho cậu ấy lo lắng.
- Em biết nên làm gì và không nên làm gì... nên anh đừng lo cho em và cũng đừng cho bên phía Trương Gia biết vụ này, họ sẽ huy động hết tất cả để đi kiếm em... nhưng đều vô dụng thôi... vì làm nhiệm vụ này em phải di chuyển rất nhiều nơi, nên là mọi người dù cho đi kêu tất cả người trái đất này đi kiếm em thì chỉ có 2 từ thôi là " VÔ DỤNG "
- Nên anh đừng lo, hãy thay em chăm sóc cho Tiểu Trân... bang Hắc Miu đều nhờ cậy vào anh !
*** Ký Tên : Trương Ngọc Nhi ***
Anh khi đọc hết bức thư này, anh liền tức giận... anh nhất định sẽ tìm thấy cô bằng mọi giá.
Anh lấy điện thoại ra và gọi cho Tiểu Thiên, và nhờ anh huy động lực lượng để tìm cô.
Anh bắt đầu cảm thấy lo lắng cho cô, không biết giờ cô vẫn an toàn chứ... có bị ai truy sát không... đột nhiên có một tin nhắn gửi qua cho anh là : ?