Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz

Chương 11: Bữa tối



“Anh dọn nhà hàng sang đây luôn đấy à?” Lâm Ngữ không hề suy nghĩ mà buột miệng thốt lên.

Lạc Tân Cổ đứng lên nhìn Lâm Ngữ, vén ống tay áo: “Tôi làm.”

“Tất cả đều là anh làm?”

“Ừ.” Lâm Ngữ trợn mắt há mồm.

“Siêu ghê, tôi còn tưởng anh không biết nấu cơm cơ.”

“Tôi còn biết làm điểm tâm ngọt.” Lạc Tân Cổ chỉ bánh quy trong lò nướng.

“…” 

Lâm Ngữ bước xuống bậc cầu thang cuối cùng rồi đi tới cạnh bàn, nhìn bàn thức ăn phong phú: “Sao anh lại muốn nấu ăn ở nhà?”

Lạc Tân Cổ cởi găng tay ra, giọng điệu nhẹ nhàng: “Chẳng phải cậu nói muốn thưởng thức đồ ăn Mexico hay sao, trùng hợp tôi từng có thời gian học tập bên ấy nên học được chút tay nghề, có lẽ còn chính tông hơn nhà hàng một phần, vậy nên muốn tự mình làm.” 

“Tôi vốn muốn mời khách, kết quả lại làm phiền anh thêm.” Lâm Ngữ ngượng ngùng, “Tôi có thể giúp gì không?”

“Sắp được ăn cơm rồi, cậu nhìn xem có món nào không hợp khẩu vị không.” Lạc Tân Cổ vừa nói vừa đeo găng tay dày vào, lấy bánh quy từ trong lò nướng ra.

Ánh mắt Lâm Ngữ đảo qua bàn ăn, “Tôi thích tất cả.”

Lạc Tân Cổ bưng bánh quy, ra hiệu Lâm Ngữ ngồi xuống.

Lâm Ngữ ngồi xuống chiếc ghế bên trái Lạc Tân Cổ rồi đeo găng tay dùng một lần vào.

Lạc Tân Cổ nâng ly hướng về phía Lâm Ngữ, “Gần đây tiến sĩ Lâm vất vả rồi.”

Lâm Ngữ cụng ly với Lạc Tân Cổ, “Đúng là sự số này xảy ra quá bất ngờ, cảm ơn anh đã giúp đỡ.”

Lạc Tân Cổ đẩy một chén nước chấm về phía Lâm Ngữ, “Không hẳn là giúp, tôi khá hứng thú với thí nghiệm, lần sau còn có thể tham gia không?”

Lâm Ngữ lập tức trả lời: “Đương nhiên có thể! Thật ra số liệu của anh có ý nghĩa rất lớn với đề tài của chúng tôi.”

Máy hát được mở ra, đây là lĩnh vực Lâm Ngữ am hiểu nhất, cậu thao thao bất tuyệt giới thiệu với Lạc Tân Cổ hệ thống của mình, bao gồm lý luận và một số phương thức vận hành đơn giản.

Lạc Tân Cổ nghe rất nghiêm túc, thi thoảng phụ họa hai câu.

Điều Lâm Ngữ cảm thấy ngoài ý muốn chính là Lạc Tân Cổ không hề nói linh tinh, mỗi lời anh nói ra đều vô cùng đáng tin. Đến lúc này Lâm Ngữ mới hiểu được “hứng thú với phương hướng nghiên cứu” là có ý gì.

“Nếu không quen biết anh thì tôi còn cho rằng anh và tôi học chung một lĩnh vực đấy.” Lâm Ngữ đánh giá.

Lạc Tân Cổ mỉm cười, đặt hai miếng bánh quy vào đĩa của cậu.

Cứ như vậy, một bữa cơm vừa ăn vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã trôi qua hai tiếng.

Rượu vang Lạc Tân Cổ mang tới là rượu Potter, số độ hơi cao.

Lâm Ngữ đang vui vẻ, nhất thời không để ý, uống thêm mấy ly, nói một lúc thì sắc mặt đã ửng đỏ, đồ vật trước mắt hơi chao đảo.

“Tôi đổi cho cậu cốc trà.” Lạc Tân Cổ nhận thấy khác thường bèn duỗi tay định lấy ly có chân bên cạnh Lâm Ngữ.

“Không sao cả, tôi không hay uống trà, cái này là được rồi.” Tay Lâm Ngữ rụt lại, lắc đầu, “Tôi chưa nói xong, lúc nãy nói đến đâu rồi?”

“… Cậu đang nói đến Thuyết tương đối.”

“À đúng rồi, Thuyết tương đối.” Lâm Ngữ lại nhấp một ngụm rượu, nói bằng vẻ mặt nghiêm túc, “Elbert Einstein từng nói định lý toán học muốn áp dụng cho hiện thực thì phải không xác định, nếu nó xác định thì không thể áp dụng hoàn toàn vào hiện thực.”

Lạc Tân Cổ im lặng nhìn Lâm Ngữ một lát rồi nói: “Cậu say rồi.”

“Bởi vì lý luận vĩnh viễn không định nghĩa được cuộc sống.” Lâm Ngữ ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ biết nói phần mình, “Thế giới vật chất thay đổi trong nháy mắt, không có một định lý nào có thể khái quát một cách chính xác thế giới của chúng ta. Tôi nhận ra có rất nhiều… rất nhiều chuyện không thể dùng lý luận hiện có để giải thích. Ví như Lạc Tân Cổ, anh tin con người có kiếp trước không?”

Lạc Tân Cổ không trả lời.

Lâm Ngữ chờ đợi, có lẽ bởi vì Lạc Tân Cổ mãi không trả lời nên cậu hơi nghi ngờ nheo mắt lại rồi nghiêng người lại gần.

“Tôi tin.” Lâm Ngữ nói.

Lạc Tân Cổ nhìn Lâm Ngữ không chớp mắt, tươi cười trên gương mặt dần rút đi, cả người lâm vào một loại bình tĩnh khác thường.

“Tôi không dám nói với anh thật ra tôi cảm thấy lần gặp mặt ở bữa tiệc vào ba năm trước không hẳn là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.” Lâm Ngữ nghiêng đầu dựa vào cánh tay, dồn toàn bộ trọng lượng lên bàn.

Cậu nhìn Lạc Tân Cổ, ánh mắt vừa hoảng hốt vừa lấp lánh ánh sáng, “Có phải chúng ta đã gặp mặt ở đâu rồi không?”

Sắc mặt Lạc Tân Cổ trắng bệch.

“A Ngữ, cậu uống nhiều rồi.” Lạc Tân Cổ thì thầm, không biết là nói với Lâm Ngữ hay là nói cho chính mình nghe.

Giây tiếp theo, ngón tay anh bị Lâm Ngữ nắm chặt.

Nửa người Lâm Ngữ nằm bò ra bàn, một tay nắm lấy bàn tay anh, ánh mắt mê ly, cảm thán: “Ngón tay anh có dài hơn tôi mấy đâu, sao lại đánh đàn hay thế nhỉ, đúng thật là thiên phú…” 

Có lẽ mắt kính cộm quá nên Lâm Ngữ tháo xuống đặt lên bàn, nắm chặt cổ tay Lạc Tân Cổ lẩm bẩm, “Xã hội học có một lý luận gọi là “Định luật con nhím”, trong mùa đông rét lạnh, hai con nhím muốn ôm nhau nhưng trên người chúng toàn là gai nhọn, gần quá sẽ làm đối phương tổn thương, xa quá lại bị đông lạnh.” 

Lâm Ngữ nấc cụt, ngừng một lát mới nói tiếp, “Chúng nó ôm rồi lại cách xa, lặp đi lặp lại, cuối cùng tìm được một khoảng cách thích hợp, vừa có thể sưởi ấm lẫn nhau, vừa không đâm vào đối phương. Áp dụng với xã hội loài người, đây là ý nghĩa của cách nói “khoảng cách an toàn”.”

Đáy mắt Lạc Tân Cổ chỉ còn lại lạnh lẽo.

“Còn có lý luận gọi là “Hiệu ứng giả dược”, thật ra chính là… chính là dùng phương pháp ám chỉ tự cổ vũ bản thân, nói với mình đừng sợ, hãy cố lên, một chút nữa một chút nữa là thành công rồi, cho đến khi thực sự giành được thắng lợi. À, còn có…”

Lạc Tân Cổ trở tay nắm lấy bàn tay Lâm Ngữ, thong thả nói: “Có phải cậu đọc sách đến choáng váng rồi không, vừa nãy còn bảo với tôi không thể dùng lý luận định nghĩa cuộc sống, giờ lại xả một đống lý lẽ, cậu đang lảng tránh điều gì?”

Lâm Ngữ tựa như không đoán trước được Lạc Tân Cổ sẽ có thái độ kiên quyết như thế, ánh mắt say rượu xen lẫn nghi hoặc.

Lạc Tân Cổ nhìn cậu, giơ tay xoa cổ Lâm Ngữ, ngón tay chạm vào vị trí động mạch cảnh.

Lâm Ngữ ngả người ra phía sau.

“A Ngữ, phản ứng không nói dối, cậu vẫn sợ tôi…”

Lạc Tân Cổ mới nói được một nửa thì Lâm Ngữ lại kéo cổ tay anh, gương mặt treo ý cười, trong mắt chứa muôn ngàn sao trời.

“Lạc Tân Cổ, có thể cho tôi một… một cơ hội không?” Lâm Ngữ hỏi.

“Gì cơ?” Lạc Tân Cổ hỏi lại.

“Một cơ hội đứng bên cạnh anh.” Lâm Ngữ nói nhỏ.

Động tác tạm dừng, Lạc Tân Cổ ngây ngẩn cả người.

Dừng hồi lâu Lạc Tân Cổ mới buông bàn tay đang đặt lên cổ Lâm Ngữ xuống.

Lướt qua đôi mắt nửa mở nửa khép, Lạc Tân Cổ nâng ly uống cạn.

Tiến sĩ Lâm kiêu ngạo nói ra câu này thật sự quá hèn mọn.

Hèn mọn đến làm người đau lòng.

Cho nên người tạo ra hết thảy vẫn là anh.

Có lẽ ngay từ khi bắt đầu anh không nên xuất hiện trước mặt Lâm Ngữ, như vậy sẽ không có vướng mắc cũng như nguy cơ tổn thương lẫn nhau.

Rượu ngọt theo yết hầu chảy xuống dạ dày ấm áp.

Lạc Tân Cổ buông ly, cụp mắt.

Anh sợ hãi.

Anh sợ Lâm Ngữ nhớ ra.

Kiếp trước tiến sĩ Lâm trở thành vật hi sinh của cuộc tranh đấu dưới sự an bài của anh, dáng người tiều tụy, tử khí quanh thân, giống như một cái xác không hồn. Ít nhất tại thời điểm anh còn chưa tự sát, Lâm Ngữ vẫn luôn trong trạng thái nửa chết nửa sống.

Trong lòng một Lâm Ngữ như vậy chỉ có nỗi căm thù anh vô tận.

Anh biết Lâm Ngữ đời trước có một chút thích anh nhưng một chút thích kia không đủ để bù đắp hận ý do cầm tù và nhục nhã mang lại.

Chỉ là không ai có thể hiểu tâm trạng phức tạp của anh khi nhớ lại tất cả vào lần gặp mặt Lâm Ngữ ở bữa tiệc ba năm trước.

Anh biết nhìn từ xa mới là đúng đắn, không liên quan mới là an toàn.

Nhưng anh không làm được.

Anh là một con bạc, sẵn sàng đánh cược với vận mệnh, được ăn cả ngã về không chứ không bao giờ buông tay.

~Hết chương mười một~