Được rồi, đây là đang chế giễu tôi dễ bị thương đúng không?
Xoa xoa đầu, tôi cố tỏ ra không sao, không cần thứ đó.
"Thôi, tôi tiễn anh đến đây thôi, đúng rồi, kết bạn trên WeChat, tôi chuyển tiền thuốc bổ cho anh."
Mấy thuốc bổ kia là Kiều Dịch Thần nhất quyết muốn mua, tôi không ngăn được, chỉ có thể âm thầm ghi nhớ tất cả các con số, định chuyển tiền lại cho anh.
Dù sao thì, tất cả những điều này đều là giả.
Kiều Dịch Thần nhíu mày nhưng vẫn lấy điện thoại ra, tôi quét mã QR nhưng anh không chấp nhận kết bạn ngay, tôi cũng không thể chuyển khoản cho anh ngay được.
"Nãy mẹ em có nhắc đến hồi em học cấp ba, có chuyện gì à?"
Anh đột nhiên lên tiếng, có vẻ chỉ tò mò lý do tôi đột nhiên ngắt lời mẹ trên bàn ăn.
Tôi sửng sốt, rồi cười nhạt: "À, không có gì, chỉ là mẹ tôi thích nói với mọi người rằng tôi không thi đại học, tôi thấy xấu hổ nên không muốn bà ấy nói lung tung.”
"Nhưng đây cũng là sự thật, không cần phải giấu giếm, anh muốn biết, tôi sẽ nói cho anh biết."
Tôi cười, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt anh khi nói chuyện.
"Tại sao không thi, điều đó không quan trọng với em à?"
Dưới ánh trăng lành lạnh, giọng của anh ta ẩn chứa vẻ căng thẳng.
Tôi quay người, nhìn chằm chằm xuống đất: "À, chỉ là, không muốn học nữa thôi, không có gì quan trọng hay không quan trọng."
Năm 16 tuổi, tôi không biết xấu hổ bám theo anh, thề thốt sẽ thi đỗ Đại học Thanh Hoa vì anh.
6 năm sau, tôi hờ hững vô vị nói với anh, tôi không muốn học nữa.
Đôi khi, sự xoay vần của số phận khiến tôi không biết nên khóc hay cười.
Gặp lại lần nữa, so với niềm vui, dường như đau đớn còn nhiều hơn gấp bội phần.
14
Những ngày tiếp theo, Kiều Dịch Thần không liên lạc với tôi nữa.
Anh cũng không nhắc lại chuyện nhờ tôi ra mặt cản bố mẹ anh thúc giục kết hôn.
Tôi chuyển khoản cho anh, anh cũng không nhận, để mặc nó tự động hoàn trả.
Tôi nghĩ, có lẽ vì tối hôm đó tôi nói không muốn học nữa, anh có thể cảm thấy tôi là một kẻ vô dụng không thể cứu nên không muốn liên lạc nữa.
Ra ngoài xã hội bươn chải nhiều năm như vậy, tôi vẫn có thể phân biệt được thái độ trên mặt mọi người, vì vậy tôi cũng rất an phận thủ thường, không làm phiền anh nữa.
Mặc dù sau đó mẹ tôi liên tục thúc giục tôi đưa Kiều Dịch Thần về nhà chơi, tôi cũng tìm đủ mọi lý do để từ chối.
Sau đó, thực sự bị thúc giục đến phát phiền, tôi nói với mẹ tôi: "Con và Kiều Dịch Thần chia tay rồi, sau này mẹ đừng nhắc đến anh ta nữa."
Mẹ tôi không thể tin được rằng chàng rể tương lai sắp đến tay lại bay mất: "Chia tay? Tại sao lại chia tay khi mọi thứ vẫn tốt đẹp?!"
Tôi cúi mắt: "Không có gì, có thể là thế giới quan không hợp nhau nên chia tay trong hòa bình."
Dù sao thì, tôi và anh thực sự là hai người thuộc hai thế giới.
"Thẩm Tri Ý, điều kiện của Kiều Dịch Thần tốt như vậy, con không nắm chặt lấy sao? Cần gì thế giới quan, mẹ không tin, với khuôn mặt này của con gái mẹ, nó có thể nói bỏ là bỏ được?!"
Mẹ tôi gõ vào đầu tôi, lớn tiếng mắng tôi vô dụng, sau đó không nói một lời, kéo tay tôi ra khỏi cửa.
Chân bà ấy đã gần khỏi, bước đi nhanh nhẹn, còn nhanh hơn cả tôi, một người trẻ tuổi.
Khi thấy mẹ kéo tôi đến công ty của Kiều Dịch Thần, tôi lập tức cảm thấy không ổn, thậm chí không nghĩ đến việc mẹ tôi làm sao biết Kiều Dịch Thần làm việc ở đây.
Lúc này, các nhân viên trong công ty dường như vừa đi ăn trưa bên ngoài về, có không ít người ra vào, tò mò nhìn chúng tôi, những người không hợp với nơi này.
Tôi muốn kéo mẹ tôi đi nhưng bà lại mạnh mẽ kéo tôi thẳng đến quầy lễ tân.
Bà to giọng nói: "Này, ở đây có ai tên Kiều Dịch Thần không?"
Lễ tân bị giọng điệu cay nghiệt của mẹ tôi làm cho giật mình, vội hỏi: "Xin hỏi dì có chuyện gì không ạ?"
Mẹ tôi hét lớn: "Tôi tìm Kiều Dịch Thần, cậu ta không thể phụ lòng con gái tôi!"
Hai từ phụ lòng lập tức thu hút thêm nhiều người vây xem, chỉ trỏ vào chúng tôi, bàn tán không ngớt.
Tôi đỏ bừng mặt, dùng sức kéo mẹ tôi.
Giọng cũng trở nên gấp gáp: "Mẹ, chúng ta về nhà nói chuyện, mẹ đừng làm loạn nữa!"