Ánh Trăng Rớt Lại

Chương 22



Trên trời đã đen kịt mây, thỉnh thoảng lóe lên vài tia chớp, xung quanh dậy gió lớn, xô các cây nhỏ ven đường nghiêng ngả, vài cô gái nhẹ cân không thể đi đường bình thường, bị gió thổi đi thành dáng chữ S.

Mọi người đều nóng lòng muốn rời khỏi đây, tụ thành một đám ngay cửa lên thuyền, Lâm Khinh Chu vốn đang che chở phía sau Tần Việt thì bất cẩn bị xô ra, mấy bác gái hùng hồn chen đến trước mặt cậu, đồng thời mất lịch sự chê Tần Việt chắn đường:

"Này cậu ngồi xe lăn, phiền cậu nhường đường được không, nhường tụi tôi lên trước!"

"Đúng, không tranh thủ thời gian thì bão sẽ tới đấy!"

Tần Việt đi đứng bất tiện không thể trực tiếp lên thuyền, phải nhờ nhân viên công tác giúp đỡ, hiện tại anh đang trao đổi với đối phương chuyện này, nhưng những quý bà đây nào thèm quan tâm, tranh chen lên trước, mấy lần liền suýt đụng xe lăn của Tần Việt, Lâm Khinh Chu ở phía sau nhìn thấy sợ khiếp vía, nhưng bó tay bó chân, quả thật hận mình không có hai cánh.

"Mưa rồi! Mau mau mau! Trời mưa lớn rồi!"

"Đừng chen lấn! Đệch mọe nó đừng có lấn!"

"Chen cứt họ! Đường trơn như vậy, nhỡ té thì sao!"

Mưa bão tới đột ngột, lộp bộp nện xuống, đường mưa dày bắt đầu che mờ tầm nhìn, cửa lên thuyền vì vậy mà càng hỗn loạn hơn, bạn đẩy tôi chen, tiếng mắng chửi liên hồi.

Ùm --

Lâm Khinh Chu chợt nghe thấy một tiếng nước bắn rất to, sau đó có người hét: "Không hay rồi -- Có người rơi xuống nước! Có một cậu ngồi xe lăn rơi xuống nước --"

Lâm Khinh Chu vừa bị một quý bà xô đẩy, nghe vậy hai mắt tối sầm, tai ong ong, trái tim như bị thứ gì đó đè nặng, siết chặt, nghẽn lại, máu toàn thân cũng bị cơn mưa xối xả này đông cứng.

- - Ai, bọn họ đang nói ai, ai rơi xuống nước.

- - Ngồi xe lăn...rơi xuống nước...

"Không phải tôi đẩy, là cậu ta tự ngã xuống, tôi không hề đụng vào cậu ta!"

"Nhân viên cứu hộ đâu! Hình như chân cậu ta bị móc, sắp chìm xuống rồi!"

Lâm Khinh Chu cấu mạnh lòng bàn tay, âm thanh bên ngoài lúc này chậm chạp lọt vào tai cậu: "Tần Việt! Tránh ra! Tránh ra hết cho tôi! Tần Việt --"

Mưa ngày càng nặng hạt, gần như che kín tầm nhìn, Lâm Khinh Chu đẩy những ai chắn phía trước mình ra như điên.

"Đệt, tên chết tiệt này, điên rồi hả, muốn thêm người té xuống à?!"

"Cậu làm gì vậy, trời mưa nguy hiểm lắm, tông phải người già trẻ nhỏ thì biết phải làm sao..."

Các du khách nhao nhao phàn nàn tránh ra, Lâm Khinh Chu lao tới bên bờ, đã có nhân viên cứu hộ xuống nước, nhưng mưa quá to, sóng quá dữ, người kia giống như một chú bướm yếu ớt, bị đánh gãy cánh trong mưa gió bão bùng, vùng vẫy lên xuống theo con sóng biển, mấy lần nhân viên cứu hộ đến gần, nhưng đều suýt soát, bị sóng biển đẩy xa hơn...

Mấy giây sau, chú bướm ấy chìm vào đáy biển ngay trước mắt Lâm Khinh Chu...

- - Là Tần Việt.

- - Là anh ấy.

Nhìn thấy cảnh tượng thế này, trái tim Lâm Khinh Chu bị móc sắt móc lấy, lênh láng máu tươi, chừng như không thở nổi. Cậu ngơ ngác mấy giây ngắn ngủi, sau đó cướp đồ lặn trong tay một nhân viên cứu hộ bên cạnh.

"Này đồng chí cậu làm cái gì --"



Lâm Khinh Chu không kịp giải thích, cậu nhanh chóng mặc đồ lặn vào, không nghĩ ngợi nhảy vào lòng nước: "Tần Việt --"

Đừng sợ, em tới cứu anh, em tới cứu anh ngay đây, đừng sợ!

"Mẹ nó mẹ nó! Có người nhảy xuống biển!"

"Chán sống rồi hả! Người này chắc điên thật rồi!"

"Nhanh, lại có người rơi xuống nước --"

Lâm Khinh Chu ở đảo San Hô từ nhỏ đến lớn, sáu tuổi bắt đầu được ông ngoại dẫn đi bơi ở bờ biển, lớn hơn chút nữa, thì bắt đầu tập năng lực lặn của cậu.

Có khi theo ông ngoại ra biển đánh cá, có hứng thì sẽ nhảy thẳng từ thuyền xuống, bơi quanh thuyền mấy vòng, sau đó nằm sấp ở mũi thuyền khoe với ông ngoại.

Cậu là khỉ hoang trong núi, cũng là khỉ nước trong biển.

Song có lẽ do mấy năm nay ít thực chiến làm không thạo kĩ thuật, hôm nay cậu vào nước trạng thái không ổn, hơi đầu tiên thở không đều, nước biển lạnh thấu xương, tầm nhìn bị nước biển và nước mưa che đi hoàn toàn.

Có một thời gian dài, Lâm Khinh Chu ở trong tình trạng mất hết ngũ quan, cậu gần như không nghe không thấy gì, chỉ có thể phân biệt được lờ mờ một bóng đen cách đó không xa, sau đó bóng đen ấy cũng nhanh chóng biến mất, trên mặt biển chỉ còn lại một chiếc tàu cứu hộ.

- - Bóng đen vừa rồi chắc hẳn là nhân viên cứu hộ xuống biển.

- - Chứng tỏ Tần Việt đang ở gần đó.

Sóng biển cuồn cuộn, tiếng vỗ điếc tai, tựa như một con quái thú khổng lồ muốn nuốt hết tất cả mọi thứ vào bụng, Lâm Khinh Chu hít sâu một hơi, lúc sắp tiếp cận mục tiêu thì lặn xuống.

Sóng ở bên dưới đánh rất mạnh, Lâm Khinh Chu bơi về trước mấy mét, một bóng người đột nhiên lấp ló ở dưới thân cậu chừng một mét. Tốc độ kia rất nhanh, nhưng Lâm Khinh Chu vẫn nhận ra ngay lập tức.

Đó là Tần Việt!

- - Tần Việt, đừng sợ! Em tới rồi! Đừng sợ!

Lâm Khinh Chu ép mình bình tĩnh lại, tăng tốc bơi về phía hình bóng ấy, mà Tần Việt đã mất ý thức hoàn toàn, chìm nổi không ngừng theo từng con sóng.

Hai mắt anh nhắm nghiền, mái tóc dài tản trong làn nước, nước da trắng gần như trong suốt, trông hệt quỷ nước câu hồn đoạt phách. Lâm Khinh Chu duỗi tay về phía anh --

- - Một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi.

- - Tần Việt, em tới rồi, đừng sợ, đưa tay cho em.

- - Em bắt được anh rồi, Tần Việt.

"Tần Việt..." Lâm Khinh Chu ôm người vào lòng, như tìm về bảo bối mất rồi lấy lại được, trái tim sắp húc gãy xương sườn cậu cuối cùng cũng lắng lại, tiếng vù vù xung quanh lui đi, cách lớp mặt nạ bảo hộ, cậu đáp một cái hôn phớt lên bờ môi tái xanh của người này, sau đó nhanh chóng cởi mặt nạ ra đeo lên mặt Tần Việt.

"...Đệch, có người nổi lên rồi! Là thằng điên kia! Cậu ta cứu người lên rồi! Đệch đệch! Là bọn họ thật kìa!" Một người đàn ông trẻ bên bờ kích động hô.

Mà nhân viên công tác cứu viện trên ca-nô cũng đã phát hiện ra hai người nổi lên mặt nước, ném phao cứu sinh không và dây thừng cho Lâm Khinh Chu: "Mau! Tròng phao cứu sinh vào trước, sau đó buộc dây thừng lên người, tôi kéo các cậu lên --"

"Được --" Ý định ban đầu của nhân viên cứu hộ là muốn Lâm Khinh Chu buộc dây thừng lên người mình, nhưng Lâm Khinh Chu lại buộc dây lên người Tần Việt.

Sóng biển ngày một dữ dội, bầu trời chớp lóe sấm vang, mình mẩy Lâm Khinh Chu đã không còn bao nhiêu sức, càng ngày càng trĩu nặng.



Cậu biết mình đã hết sức kéo Tần Việt lên tàu cứu hộ, mà tình huống của Tần Việt không biết thế nào, Lâm Khinh Chu sợ anh không chịu đựng được, chỉ muốn đảm bảo an toàn cho đối phương trước, vậy nên sau khi kiểm tra dây thừng chắc chắn, cậu gọi nhân viên cứu hộ: "Kéo người rơi xuống nước lên trước đi --"

"Được -- Cậu đồng chí đây kiên trì một chút, chú ý an toàn --" Nhân viên cứu hộ nhận được tín hiệu, trong khi Lâm Khinh Chu cố gắng nâng người trong lòng lên, dốc sức kéo dây thừng, "Chút nữa thôi, đồng chí, cậu tiết kiệm thể lực, kiên trì --"

So với người rơi xuống nước, bây giờ nhân viên cứu hộ lo cho tình trạng của Lâm Khinh Chu hơn, cậu ta đã nhường mặt nạ oxy cho người khác, tuy trên người có phao cứu sinh, nhưng sóng to gió lớn thế này, một khi kiệt sức vẫn cực kỳ nguy hiểm, sóng biển mà cuốn qua, cậu ta có thể sẽ bị cuốn thẳng vào đáy biển.

Đến lúc đó độ khó tìm kiếm cứu nạn sẽ càng lớn hơn nữa. Gần như không có khả năng sống sót.

"Tôi không sao..." Lâm Khinh Chu không có sức nói nhiều hơn, chỉ đành nâng người trong lòng cao thêm, "Kéo anh ấy lên --"

Mắt thấy Tần Việt ngày một gần tàu cứu hộ, lúc này có một lực khác tới từ mé trái dưới, san sẻ phần lớn gánh nặng của Lâm Khinh Chu.

Lâm Khinh Chu nhìn qua, phát hiện là vị nhân viên cứu hộ xuống nước, thật ra khi nãy đối phương gần Tần Việt hơn, nhưng dưới biển một con sóng lớn đánh qua, xô Tần Việt ra, ngược lại xô về phía Lâm Khinh Chu, nhân viên cứu hộ không nhận ra tình huống này, lại tìm kiếm dưới biển hồi lâu, thế nên mới kéo dài thời gian.

Ba người hợp sức, Tần Việt nhanh chóng được kéo lên suôn sẻ. Nhân viên cứu hộ trên tàu tức tốc kiểm tra tình trạng của anh, ra hiệu OK với hai người bên dưới. "Trương Bân, cậu xách đồng chí này lên đi, tôi làm cấp cứu cho người rơi xuống nước!"

"Được!" Nhân viên cứu hộ dưới nước đáp, sau đó đối mặt với Lâm Khinh Chu, "Đồng chí, cậu còn sức không, tôi đỡ cậu, cậu vịn tàu cứu hộ trèo lên, được không?"

Lâm Khinh Chu gật đầu: "Được!"

Thật ra cậu đã gần kiệt sức, bây giờ nghe tin Tần Việt an toàn, cơ bắp căng chặt cao độ thời gian dài thoắt thả lỏng, cả người bất kể là từ tinh thần hay sức lực đều không kiên trì nổi nữa. Chỉ khi nhìn lên người hôn mê trên tàu, mới như có thể bắt lấy một chút quyết tâm gắng gượng mong manh.

- - Tần Việt.

- - Tốt quá rồi.

Song một con sóng dữ chợt cuộn trào đến, tàu cứu hộ lắc lư nghiêng ngả, Lâm Khinh Chu không vững tay, té thẳng vào trong biển!

"Đồng chí --"

"Trương Bân, mau cứu người!"

Thế giới như đảo lộn trong chớp mắt, biển và trời liền nhau, nước biển mặn đắng tranh nhau chen lên, kéo Lâm Khinh Chu chìm vào vực thẳm.

Nước biển chui vào mũi cậu, sặc đến mức cậu không tài nào hít thở, phổi bị nhồi nhét nước biển trong thời gian ngắn, lồng ngực bị nén cực nhanh, chút không khí cuối cùng bị đẩy ra, cảm giác nghẹt thở ngày càng mãnh liệt, nước biển cuộn trào lại còn đập tới tới tấp, khiến Lâm Khinh Chu chìm xuống từng hồi.

Ý thức dần mê man, vô số cảnh tượng xô bồ xộc vào tâm trí cậu như bùng nổ, sóng dữ dâng lên động trời. Trước khi rơi vào bóng tối triệt để, Lâm Khinh Chu chợt nhớ đến hôm cậu gặp Tần Việt lần đầu tiên.

Không phải nửa tháng trước, không phải ở [Phù Bạch].

Mà là...mười sáu năm trước.

__

@Vấn Quân Kỷ Hứa

Đoạn bé Lâm cứu anh trai là máu cún, có làm lố, không cần nghiên cứu sâu vào tình huống hiện thực, moa moa ~

@yu: chương sau là kể chuyện ngày xưa rồi ~ tác giả bảo hiện tại với quá khứ 50-50 nha

P/s: chìu nay tui gõ được 46/50 ròi, sắp đuổi kịp rồi, thấy mình nghị lực qtqđ luôn
— QUẢNG CÁO —