Anh Vẫn Luôn Chỉ Thích Em!!

Chương 8: Bà dì tới thăm



Cha mẹ Lâm về, phát hiện trong nhà xuất hiện thêm một cục bông nhỏ, không hề khó chịu, ngược lại rất vui vẻ, thay nhau ẵm nó.

Doãn Tình vốn thích mèo. Trước khi kết hôn cũng nuôi một con, nhưng sau khi lấy chồng, sinh con thì không nuôi nữa, vì sợ con trai nhỏ bất cẩn sẽ bị mèo làm bị thương. Cha Lâm rất chiều vợ, liền quyết định mua một ngôi nhà gỗ nhỏ cho Tiểu Hàn, đặt ở góc nhà. Còn có thức ăn cho mèo, cát vệ sinh, đồ chơi đều được ông sắm sửa đầy đủ.

____

Hôm nay là chủ nhật đầu tiên với thành viên mới. An Di dậy muộn hơn bình thường, mẹ Lâm đã ra ngoài uống cà phê với bạn bè, cha Lâm đi đánh gôn với đồng nghiệp, Hàn Thương vì có vẻ chưa dậy.

Sau khi ăn nhẹ cho bữa sáng, cô lấy thức ăn cho mèo đổ ra bát chuyên dụng cho Tiểu Hàn, rồi vừa ngắm nó ăn vừa xoa cái đầu nhỏ đầy sủng nịnh

“Tiểu Hàn thật ngoan a! Nay chị sẽ chơi với nhóc cả ngày luôn!”

Đợi nó ăn xong, An Di cũng đã chọn được một bộ phim hay trên ti vi. Cô ẵm nó vào lòng rồi cùng nhau thưởng thức.

Hàn Thương 8 giờ mới dậy, máy tính còn đang treo, màn hình hiển thị là hàng loạt dòng code khó hiểu. Anh tiện tay gập màn hình xuống, vệ sinh cá nhân rồi trở ra phòng khách.

Thu vào tầm mắt, Tiểu Hàn kia đang được cô ôm đặt trên đùi, được cô nựng cằm lộ ra vẻ mặt vui sướng. Thỉnh thoảng có lè lưỡi ra liếm tay cô rồi kêu ‘meo meo’, đầy GỢI ĐÒN. Đó, lí do anh không muốn nuôi tiểu đáng ghét đó. Chưa gì An Di đã bị nó chiếm rồi.

“Anh dậy rồi sao?”

Giọng nói mềm mại đánh thức anh khỏi suy nghĩ muốn tống cổ nó ra ngoài.

“Ừm. Đưa anh ẵm nó đi”

Chưa đợi cô nói gì anh đã xách nách nó lên mà ôm vào lòng. Bàn tay vuốt ve với lực đạo hơi mạnh: “Nhóc con, mày thật đáng ghét”

An Di: “…”

Tiểu Hàn: “Méo meo meo…” (Thật ác, tôi không cần anh đâu! Chị Di Di mau cứu bảo bảo!)



An Di giật lại Tiểu Hàn: “Dì có mua bánh mì lúc sáng, anh mau ăn đi kẻo đói”

Hàn Thương bẹo má Tiểu Hàn: “Em thương nó còn hơn cả anh”

Cô giật giật đuôi mắt…

_______

Tuần học mới bắt đầu.

Mới sáng ra, An Di vừa thức dậy liền nhận ra điều bất thường. Cô vội vàng đá chăn sang một bên rồi vào nhà vệ sinh kiểm tra. Quả nhiên, ‘bà dì’ ghé thăm rồi. Dạo này bận làm quen với cách dạy học ở trường mới, cô dường như quên luôn tính ngày, thành ra trên ga giường cũng bị nhuốm một chút màu đỏ.

Cô bực bội vò đầu nhìn cái vết đỏ chói mắt kia, rồi vội vàng lột ga giường ra, nhanh nhẹn đem nó bỏ vào máy giặt.

“Mới sáng sớm con đã giặt gì vậy?”

Giọng Doãn Tình vang lên khiến cô giật mình, hai má cũng đỏ ửng cả lên, nói lí nhí: “Con… con xin lỗi! Con đến kì sinh lí, vô tình làm bẩn ga… nên…”

“Không sao, không sao! Chúng ta đều là phụ nữ, dì hiểu mà! Lần sau cứ nói với dì, không phải ngại, dì giúp con thay ga. Còn bây giờ mau đánh răng rửa mặt chuẩn bị đi học đi”

Doãn Tình đối với đứa nhỏ này rất có tình cảm. Con bé hiền lành, ngoan ngoãn, hiểu chuyện nhưng cũng khá nội tâm. Dù rằng vợ chồng bà luôn nói cứ ở đây thoải mái, nhưng bà biết con bé luôn giữ kẽ ở một mức độ nhất định. Có lẽ cần thêm thời gian để Tiểu Di Di thực sự mở lòng với gia đình bà.

Bữa sáng, Tiểu Hàn như mọi khi quấn lấy cô, nhưng thay vì ẵm nó lên đùi, cô chẳng phản ứng gì, chỉ chú tâm hoàn thành bữa sáng. Hàn Thương thấy lạ, lại nhìn vẻ mặt có chút nhợt nhạt của cô, liền lo lắng hỏi: “Em không khỏe ở đâu à?”

“Không có.”

Hai chữ ngắn ngủi, qua loa, cô giận anh gì sao? Anh thắc mắc nhìn Doãn Tình bên đối diện. Bà chẳng nói gì, dường như đang thử thách sự nhạy bén của anh.

Trước khi rời nhà, mẹ Lâm đưa cho cô một bình giữ nhiệt nhỏ, bên trong có sữa ấm. An Di cảm ơn bà rồi cùng Hàn Thương lên xe.



Đến lớp, An Di liền bị cơn đau bụng kinh hàng hạ, nét mặt xanh xao, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại. Lúc trước đến tháng cô chưa từng bị đau tới mức này, nhưng hẳn vì dạo gần đây nghỉ ngơi không đầy đủ, cộng thêm tâm tình không thoải mái. Cô không chịu nổi liền nằm úp xuống mặt bàn, hai tay đặt trước bụng sưởi ấm.

Kiểu trai thẳng như Hàn Thương thì đương nhiên không biết biểu hiện này là cái gì. Hắn chỉ nghĩ cô bị bệnh nhưng không chịu thừa nhận, liền một mạch kéo tay cô, quả quyết nói

“Đi, anh đưa em xuống phòng y tế”

Bà dì tới thăm, vốn tâm tình An Di đã không tốt, bị anh kéo một cái liền chau mày

“Không mà, em không sao”

“Không cái gì, sắc mặt đã trắng bệch cả rồi!”

Anh nhất quyết muốn đem cô tới gặp bác sĩ. Nhưng với cái tình trạng này, sợ bị bác sĩ cười thối mũi ấy chứ. Cô liền đè nén sự ngại ngùng, nói đủ cho hai người nghe

“Là… là bà dì tới. Không phải bệnh gì…”

Cô nói xong liền ngồi lại xuống ghế, hai má nóng bừng áp xuống mặt bàn.

Ai dè tên thẳng nam kia vẫn chưa hiểu. “Bà dì tới sao lại đau bụng? Chẳng phải nên mừng ư?”. Hắn đỡ trán, cảm thấy tâm tư phụ nữ quá khó hiểu. Nhưng cũng chẳng thể để cô gái nhỏ kia đau như vậy. Chẳng nhẽ hắn nên đuổi bà dì của cô đi thì mới được? Quan hệ họ hàng của cô tệ thế cơ à?

Tiếp theo, không biết ma xui quỷ khiến gì, hắn nhập vào google trên điện thoại ‘Làm thế nào để con gái không đau bụng khi bà dì tới’

Chưa đầy một giây, kết quả đã hiện ra trên màn hình.

2 phút sau…

Lâm Hàn Thương vội vàng tắt điện thoại, mang tai như có như không một mảng màu hồng nóng rực. Trời đất, sao hắn có thể không biết điều này cơ chứ? Bà dì trong miệng An Di không phải bà dì, mà là ‘bà dì’, cái loại mà mỗi tháng con gái đều phải trải qua.

Nhớ lại những hành động ngu ngốc từ sáng tới giờ của mình, Hàn Thương đột nhiên muốn đâm đầu vào tường ghê. Hắn chưa từng yêu đương, cũng chưa từng nghiên cứu hay để ý về những vấn đề này. Mẹ Lâm lại càng chẳng bao giờ nói đến. Hắn chỉ nhớ, hồi cấp 2 có học một bài về tuổi dậy thì, trong đó có nhắc tới cái này…