Anti-fan số một

Chương 66: Tình Thú



Đối với lời xin lỗi của Ông Tuyết Đình, Trâu Hàn kỳ thực không hề hứng thú, cũng không cảm thấy vui vẻ hay có bất kỳ cảm xúc sung sướng nào.

Cậu đó giờ luôn không mấy quan tâm tới thế giới bên ngoài, việc khóa truyện này, thứ cậu quan tâm thật ra chỉ có mỗi Ngu Thành Hà mà thôi.

Những người khác, dù là Ông Tuyết Đình hay là website, cậu đều xem thường việc tranh cãi với bọn họ. Bằng không, với thân phận của cậu, khiến một cái khách sạn hay một cái website nhỏ phá sản dễ như ăn bánh.

Nhưng hiện tại Trâu Hàn rất hưng phấn, nguyên nhân đương nhiên là Ngu Thành Hà.

Lý do hôm nay Ngu Thành Hà không cho cậu đi theo đã rõ ràng.

Chuyện chính bản thân Trâu Hàn cũng không thèm để ý, Ngu Thành Hà lại một hai phải giúp cậu đòi lại công bằng, ngoại trừ vì yêu, còn có thể là vì sao?

Ngu Thành Hà cực kỳ yêu Trâu Hàn, cũng giống như Trâu Hàn cực kỳ yêu Ngu Thành Hà.

Điều đã sớm nhận thức đó trở nên ngày càng rõ ràng, khiến Trâu Hàn rất muốn làm chút gì đó.

Khi Ngu Thành Hà rốt cuộc quyết định xong tất cả mọi việc, vội vã quay về nhà, từ xa liền nhìn thấy Trâu Hàn đứng ở cửa garage chờ.

Có thể là do hồi nhỏ phải trải qua những ngày tháng gian khổ, cơm không đủ ăn, thiếu thốn dinh dưỡng, nên dẫn đến sau này thân hình Trâu Hàn không được cao, vóc người cũng rất thon gầy. Nhìn gần thì chỉ thấy gầy yếu, nhìn từ xa, lại cảm thấy đơn bạc đến mức đáng thương.

Trong lòng như bị rót vào một muỗng dầu sôi, trong nóng bỏng lại có đau đớn.

Muốn cho Trâu Hàn một bất ngờ nho nhỏ, Ngu Thành Hà len lén xuống xe trước, đi đường vòng đến phía sau Trâu Hàn, muốn ôm cậu từ đằng sau.

Ai ngờ đâu mới đưa tay ra, đã bị Trâu Hàn quay ra sau đá, khuỷu tay cậu trực tiếp hướng về phía yết hầu Ngu Thành Hà.

Từ ngày đầu tiên nhận thức nhau, Trâu Hàn trong lòng Ngu Thành Hà chính là một tên nhóc đáng thương tay trói gà không chặt.

Sau khi lớn lên ngoại hình Trâu Hàn thoạt nhìn như vị thành niên, người từng thấy cậu đều sẽ không cảm thấy cậu lợi hại, đặc biệt là trên phương diện vũ lực.

Ngu Thành Hà cũng không ngoại lệ, anh vẫn cho là Trâu Hàn không có sức mạnh vũ lực gì đáng nói, còn luôn nghĩ mình không thể cách cậu quá xa để tiện bảo vệ cậu.

Đến giờ phút này, anh mới đột nhiên ý thức được, hình như mình vẫn luôn đánh giá thấp Trâu Hàn.

Hồi còn bé ở Phú Quý Câu, thời khắc quan trọng nhất, chính là Trâu Hàn đã đánh ngất xỉu một người đàn ông trưởng thành, mới tạo cơ hội cho hai người chạy trốn.

Mà sau khi lớn lên… Ngu Thành Hà bỗng nhiên nghĩ tới Chung Thiên Trạch.

Thời điểm Trâu Hàn vẫn còn là anti-fan, bị Chung Thiên Trạch theo dõi. Sau khi bọn họ đuổi tới, Chung Thiên Trạch bị đánh sưng mặt sưng mũi, nói chuyện thôi cũng run lẩy bẩy.

Lúc đó Ngu Thành Hà cảm thấy, cách Trâu Hàn nói có người qua đường cứu giúp có hơi kỳ lạ.

Sau đó anh suy đoán là Trâu Hàn kêu vệ sĩ tới, cho nên cũng không nghĩ nhiều nữa.

Bây giờ nghĩ lại, người đánh Chung Thiên Trạch có lẽ chính là bản thân Trâu Hàn!

Vốn không có cái gọi là người qua đường, thậm chí có khả năng ngay cả vệ sĩ cũng không cần gọi.

Trong đầu Ngu Thành Hà xoay chuyển một đống ý nghĩ, phản ứng cơ thể cũng chẳng chậm, anh nhất thời hứng khởi, không tỏ rõ thân phận mình mà im lặng tránh cú đá của Trâu Hàn.

Không nghĩ tới Trâu Hàn so với anh nghĩ còn lợi hại hơn, khuỷu tay cậu đột ngột mở rộng, trực tiếp biến thành nắm đấm hướng thẳng tới vị trí yết hầu của Ngu Thành Hà!

Ngu Thành Hà muốn tránh cũng không kịp nữa rồi, chỉ còn nước né ra xa nhất có thể.

Chính anh nhất định muốn làm xằng làm bậy, không chịu nói rõ thân phận, bị đánh thành tàn phế cũng không thể trách Trâu Hàn. Nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, Trâu Hàn hẳn sẽ áy náy cả đời.

Ngay lúc thay đổi động tác khuỷu tay, Trâu Hàn cũng đồng thời quay đầu lại.

Cậu nhìn thấy người trước mắt là Ngu Thành Hà, đồng tử đột nhiên co rụt, muốn thu tay lại nhưng đã không kịp.

Cậu hoảng loạn giảm nhẹ lực tay, lần thứ hai thay đổi nắm đấm thành chưởng, miễn cưỡng quét qua bên gáy Ngu Thành Hà.

“A!” Trâu Hàn bấy giờ mới sợ tới mức kêu ra tiếng, vội vàng vồ tới kiểm tra, “Anh không sao chứ?”

“Không có chuyện gì không có chuyện gì.” Ngu Thành Hà lập tức nói, còn nỗ lực quay mặt đi.

“Đừng nhúc nhích.” Trâu Hàn đè anh lại, phát hiện bên gáy anh có mấy vệt máu… Đó là vết cắt từ móng tay cậu, trong lòng lập tức đau không chịu được, “”Bị thương rồi.”

Ngu Thành Hà cảm giác được một chút đau, nhưng không nghiêm trọng lắm, liếc mắt nhìn một cái đã đoán được đại khái. Anh tóm lấy tay Trâu Hàn, “Vết thương này thì có là gì đâu? Anh không sao thật, đi mau, về nhà trước, đừng có để ai thấy.”

Trâu Hàn ngoan ngoãn để anh nắm, trong lòng vẫn áy náy, nhịn không được oán giận, “Sao tự dưng anh xông lại từ đằng sau chi vậy? Em tưởng anh là người xấu.”

Thực ra, nếu là trước đây, có lẽ Trâu Hàn có thể đoán được người đến là Ngu Thành Hà thông qua tiếng bước chân và khí tức của anh. Nhưng rất không khéo, hôm nay cậu vừa mới điều hết vệ sĩ đi, cậu không muốn ngay lúc này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liên lụy tới Ngu Thành Hà và phiền tới vệ sĩ, nên cảnh giác hơn bình thường rất nhiều. Tinh thần buộc chặt, thêm nữa cậu không nghĩ Ngu Thành Hà – nhân vật công chúng – lại dám chạy tới ôm cậu trước mắt bao người như thế, nên vừa nghe thấy tiếng bước chân thì lập tức ra tay, còn ra hết toàn lực, một đòn chí mạng.

“Lỗi của anh.” Ngu Thành Hà lập tức áy náy nói, “Anh chỉ muốn đùa với em chút, không ngờ bảo bảo nhà anh lại là cao thủ ngầm. Thân thủ của em lợi hại thật đó, học ở đâu vậy?”

Trâu Hàn bị anh kéo ra khỏi dòng suy nghĩ, trả lời, “Năm đó sau khi em sốt cao tỉnh lại thì mơ hồ nhớ chuyện từng trải qua cũng không vui vẻ gì, em còn nhớ hình như có ai nói với em, biện pháp tốt nhất để không bị thương tổn là chính mình phải trở nên mạnh mẽ. Vì thế, trong mỗi ngôi nhà em ở em đều xây một phòng đấu quyền anh. Thời điểm bệnh sợ xã hội của em nghiêm trọng nhất, em tìm người quay video lại dạy cho em. Sau đó có lẽ chính em đã trở nên mạnh mẽ rồi, kiên cường hơn nhiều rồi, nên dần dần có thể tiếp xúc với người khác dưới điều kiện nhất định. Rồi sau đó nữa, em học được cách diễn ra các loại cảm xúc trước mặt người khác, từ từ không ai nhìn ra em bị bệnh sợ xã hội nữa. Thế nên em bắt đầu mê võ, Taekwondo, tán đả, quyền anh… em học hết. Chỗ em ở, chắc chắn sẽ có một gian phòng chỉ để bày một cái võ đài. Cứ cách một quãng thời gian là em lại tìm người đến luyện tay nghề một chút.”

Ngu Thành Hà nghe được, vừa đau lòng vừa khiếp sợ, “Nhà bây giờ của em cũng có hả? Sao anh chưa thấy bao giờ?”

“Ở dưới tầng hầm.” Trâu Hàn dừng một chút, dường như nhớ tới cái gì đó, “Anh còn nhớ hồi hơ khô thẻ tre phim “Tiểu luật sư” không? Lần anh gọi cho em, kêu em đi tham gia tiệc hơ khô thẻ tre á?”

Ngu Thành Hà đương nhiên nhớ, khi đó Trâu Hàn còn rất ghét anh, nhưng anh đã phát hiện ra thân phận thực sự của Trâu Hàn, đồng thời vô ý rơi vào hố truyện của Trâu Hàn không ra nổi. Anh gọi điện cho Trâu Hàn, mời cậu tham gia tiệc hơ khô thẻ tre, là do muốn tìm một cơ hội nói rõ ràng, không ngờ anh say rượu mất khống chế, suýt nữa thì hôn Trâu Hàn, còn bị Trâu Hàn đánh một phát.

Lúc gọi điện ngày hôm đó, Trâu Hàn thở dốc rất nặng, anh còn cố tình trêu chọc Trâu Hàn còn nhỏ, phải “vận động” vừa phải thôi.

Ngu Thành Hà: “Thế nên hôm đó là em đang…”

“Em tìm người tới để luyện tập.” Đôi mắt Trâu Hàn hơi tỏa sáng, nhịn không được mà hơi đắc ý, “Hôm đó em thắng liền ba trận.”

Ngu Thành Hà: “…Luyện với ai?”

Anh nghĩ tới tiếng thở dốc trong điện thoại của Trâu Hàn, trong lòng chua chua khó mà giải thích được.

“Vệ sĩ.” Trâu Hàn không chú ý tới anh đang ghen tuông, “Em chỉ luyện với vệ sĩ của em thôi.”

Ngu Thành Hà nín nửa ngày mới nói, “Vậy lương của vệ sĩ em chắc phải cao lắm hả?”

“Luyện tập với em không tính trong tiền lương.” Trâu Hàn nói, “Bữa đó em tốn mười lăm vạn tệ.”

Ngu Thành Hà: “…”

Không muốn nói gì nữa, làm vệ sĩ tốt vậy sao?

Vừa có thể nghe Hàn bảo bảo thở dốc, vừa có thể lấy tiền á?

Về đến nhà, Trâu Hàn đi tìm cồn, muốn khử trùng cho cổ Ngu Thành Hà.

Ngu Thành Hà chợt kéo cậu, phi thường trịnh trọng nói, “Bảo bảo, anh cũng muốn kiếm năm chục ngàn.”

Trâu Hàn sửng sốt một chốc mới hiểu được ý anh là gì, nhất thời hạn hán lời, “…”

Đáng tiếc, Ngu Thành Hà chính là một tên vô lại, mỗi khi anh muốn làm cái gì, Trâu Hàn đều không thể từ chối nổi.

Sau mười phút, hai người mang bao tay đấu quyền anh, đứng đối diện nhau trên võ đài trong phòng dưới tầng hầm.

“Không có trọng tài.” Trâu Hàn dùng răng cắn chặt bao tay, chỉnh cho chặt lại, “Làm sao quyết định ai thắng ai thua?”

“Thắng thua có quan trọng không?” Ngu Thành Hà cười nói.

Trâu Hàn suy nghĩ một chút, thành thực nói, “Vệ sĩ của em mà đánh với em, thua lấy năm chục ngàn, thắng lấy mười vạn.”

Ngu Thành Hà: “…”

Thằng nhỏ ngốc này, có khi nào lại thật sự nghĩ anh muốn năm vạn tệ không vậy?

Trâu Hàn quay đầu sang chỗ khác, vai hơi co rúm.

Ngu Thành Hà liền minh bạch, Trâu Hàn không ngu như vậy, cậu hiểu rõ tâm tư của anh, còn cố ý đùa giỡn anh.

Tốt lắm, cậu bạn nhỏ ngơ ngơ ngác ngác của anh lớn rồi, trở nên giảo hoạt rồi.

“Thắng thua em quyết định.” Ngu Thành Hà làm bộ như không biết, “Nếu anh muốn thắng em, nhất định sẽ khiến em tâm phục khẩu phục.”

Hơn nửa giờ sau, Ngu Thành Hà nói với Trâu Hàn, “Anh thua, tâm phục khẩu phục.”

Trâu Hàn vẩy vẩy tóc, giọt mồ hôi như mưa rơi văng ra bốn phía, cậu nhảy xuống khỏi võ đài, gỡ bao tay ném qua một bên, “Đừng tưởng em không thấy, anh căn bản không đánh hết toàn lực. Nếu thật sự đánh nhau, em đánh không lại anh.”

Ngu Thành Hà cũng nhảy xuống, nghiêm túc nói, “Võ em học là theo hệ thống đàng hoàng, có thể thu phóng tự nhiên. Mà của anh là phản ứng bản năng và ký ức cơ thịt luyện ra từ mấy trận ẩu đả hồi anh còn nhỏ. Nếu anh đánh toàn lực với em, nhất định sẽ có người bị thương. Anh có bị điên đâu? Người yêu với nhau chơi đánh võ đài thì gọi là tình thú. Nếu đánh tới nỗi bị thương thì gọi là bạo lực gia đình rồi.”

Trâu Hàn nghe vậy thì vui vẻ, sau đó liền cố ý hỏi, “Thế rốt cuộc là anh thắng hay thua? Em nên đưa anh năm chục ngàn hay năm vạn đây hử?”

Ngu Thành Hà vừa đi tới cửa, nghe vậy thì tự dưng quay người lại, cản đường Trâu Hàn, “Nếu không phân định thắng thua được thì đổi phương thức đi.”

“Phương thức gì?” Trâu Hàn biết rõ đây là hố Ngu Thành Hà đào, thế nhưng vẫn cứ giẫm vào.

“Như này…” Ngu Thành Hà cúi đầu, cấp tốc chặn đôi môi đang thở dốc của Trâu Hàn.

Tiếng thở dốc nặng nề vừa nhạt đi, lập tức quay đầu trở lại.

Phòng đấu quyền anh này, sau này không thể để cho người khác vào nữa. Đây là ý nghĩ cuối cùng của Trâu Hàn trước khi bước ra khỏi phòng đấu quyền anh.

Hơn nửa tiếng sau, hai người quay lại phòng khách. Tắm xong, Trâu Hàn cầm bông ngoáy tai chấm cồn xử lý vết thương cho Ngu Thành Hà.

Ngu Thành Hà nhẹ giọng xuýt xoa một tiếng.

“Đáng đời.” Trâu Hàn nhỏ giọng nói.

Đã bị thương rồi mà còn đổ nhiều mồ hôi như vậy, có thể không đau chắc?

Ngu Thành Hà lại rất vui vẻ, “Anh tình nguyện.”

Trâu Hàn khựng lại một chốc, bỗng nhiên nói, “Mấy câu hồi nãy em nhắc tới, là anh nói cho em hả?”

“Đúng là anh từng nói với em.” Ngu Thành Hà cũng không phủ nhận. Anh từ nhỏ phải giãy dụa sinh tồn, biết rõ đạo lý trở nên mạnh mẽ mới là chỗ dựa lớn nhất, cho nên từng nghiêm túc căn dặn Trâu Hàn, “Thế nhưng câu em nhớ có phải là anh nói hay không thì cũng không biết.”

Trâu Hàn: “… Thế thì em cũng không biết.”

Ngu Thành Hà lệch đầu qua một bên, “Thôi, cứ để vết thương này mưng mủ, tự sinh tự diệt đi.”

Trâu Hàn: “…”

Sau đó cậu thấy Ngu Thành Hà chụp một tấm hình cổ anh.

Trâu Hàn thở dài, muốn tiếp tục giúp anh xử lý vết thương, mà cùng lúc đó điện thoại lại vang lên tiếng thông báo Ngu Thành Hà mới đăng weibo.

Lông mày Trâu Hàn giật một cái, bấm vào xem.

【 Ngu Thành Hà: Bị mèo nuôi trong nhà bạo lực gia đình [ ảnh ], nhưng còn có thể làm sao đây? Chỉ có thể sủng ái em ấy yêu chiều em ấy*. 】

*Khúc này qt ghi là hắn nhưng mà chả ai kêu mèo là hắn hết nên tui để là em ấy.