Khi Lục Tục Sinh mang vài vệt đỏ về đến nhà của mình là đã gần năm giờ sáng.
Đó là một khu cư dân cũ kỹ, hành lang chồng chất các đồ vớ vẩn, trên vách tường dán đầy quảng cáo, đèn chiếu sáng hình như cũng hỏng rồi, cả tòa nhà đều đen như mực.
Tầm mắt của Lục Tục Sinh một chút cũng không bị cản trở, hắn ôm Kẹo Bông Gòn lập tức đi lên tầng hai phòng 204.
"Không có việc gì." Lục Tục Sinh xoa nhẹ đầu mèo, sau đó từ trong túi lấy ra dây thép mới vừa nhặt ở bãi rác, cắm vào mắt khóa.
Đây là Lục Tục Sinh học được trong trò chơi, vì ở nơi đó sống sót, hắn luyện ra một thân bản lĩnh.
"Cùm cụp" một tiếng, cửa mở.
Phòng khách sạch sẽ, sạch sẽ đến mước sàn nhà và sofa cũng không nhiễm bụi, rõ ràng gian phòng này rất lâu không có người ở, lại sạch sẽ khác thường, giống như là có người ở trong khoảng thời gian mình mất tích này chuyên môn tới sửa sang lại.
Lục Tục Sinh đối với việc này cũng không ngoài ý muốn, hắn đại khái biết đây là ai làm, nhưng hắn không nghĩ tìm đến cùng.
Nam nhân cố tình làm lơ, tự nhiên mà cùng mèo con trong lòng nói giỡn: "Mi cũng thấy rồi, nhà ta rất nhỏ, trước đó nói qua ta nuôi không nổi mi, là chính mi một hai phải cùng đến đây."
"Meo meo meo --"
Kẹo Bông Gòn nhẹ nhàng nhảy ra khỏi ôm ấp của nam nhân, ưu nhã tiếp đất, giống như nữ vương cao ngạo tuần tra lãnh địa của mình, quan sát gian nhà này.
Sofa rất mềm mại, mèo rất thích.
Khe hở dưới cái bàn vừa vặn có thể để mèo bò vào giấu mình, nhìn qua cũng rất không tồi, có cảm giác an toàn.
Bên cạnh tủ đựng đồ nhìn ra rất cao, có thể thay thành nhà cây cho mèo, miễn miễn cưỡng cưỡng tạm được.
Quan trọng nhất là nơi này cũng không có mùi của con mèo khác, rất thích hợp trở thành địa bàn.
Lục Tục Sinh rất có hứng thú chờ mèo trắng làm quen xong với phòng khách, sau đó mới mang theo mèo con vào phòng ngủ.
"Ta không có ổ mèo, ta đi tìm cho mi một bộ quần áo, để mi ngủ tạm."
Hắn lấy ra quần áo cũ của bản thân từ tủ quần áo ra, dùng sức rũ hai cái, trải trên mặt đất cạnh mép giường.
"Mi buổi tối ngủ ở đây. Ta đi tắm rửa, một thân toàn mùi."
"Meo ~"
Kẹo Bông Gòn nhìn bóng dáng nam nhân, đến khi trong phòng tắm truyền đến tiếng nước tí tách, nó mới bắt đầu đánh giá phòng ngủ.
Nơi này so với phòng khách nhỏ hơn nhiều, một chiếc giường cùng một cái tủ quần áo cơ hồ chiếm gần toàn bộ phòng.
Mèo con đi lên quần áo cũ mà nam nhân vừa mới mang ra cho mình, chi trước nhịn không được dẫm qua dẫm lại vài cái.
Thân là một cái ổ tạm thời, nó cũng không mềm mại, dưới một tầng quần áo mỏng chính là sàn nhà cứng ngắc.
Ngủ lên nhất định không thoải mái.
Vì thế, khi Lục Tục Sinh bọc khăn tắm ra tới thì phát hiện không thấy bóng dáng mèo nhỏ, ngược lại trên giường hắn nhiều thêm một cái cục nhỏ.
Nam nhân nhướng mày, còn rất biết chọn.
Hắn bước đi qua, xốc chăn lên, chỉ thấy mèo trắng nhỏ tinh xảo đến mỗi một cọng lông đã ngủ thành một đống, bụng mềm mại theo hô hấp lúc lên lúc xuống, cho gian nhà sạch sẽ không có một tia nhân khí này tăng thêm một chút ấm áp.
Thật là sinh mệnh yếu ớt, cùng những thứ xấu xí mà hắn diệt trừ không giống chút nào, Lục Tục Sinh nghĩ vậy.
Sau đó tự mình lại leo lên giường, nằm ngửa, ngây ngốc nhìn trần nhà.
Đại khái là tinh thần còn chưa hoàn toàn thoát khỏi trạng thái trò chơi, Lục Tục Sinh phát hiện bản thân không có một chút buồn ngủ, cảm xúc vẫn cứ phấn khởi, hắn vẫn theo bản năng chú ý tất cả xung quanh.
Cửa sổ không đóng chặt, có gió nhẹ thổi vào.
Trên vách tường treo đồng hồ, kim giây tí tách chuyển động.
Mỗ mèo bên người hô hấp đều đều, tiếng ngáy thật nhỏ rất có tiết tấu, một cái, hai cái......
Nơi này không có sinh vật quái dị ở chỗ tối, cũng không có Boss xách rìu chém người chơi.
Cảm giác không chân thật quanh quẩn ở trong lòng Lục Tục Sinh, hắn...... Thật sự đã thoát khỏi vực sâu địa ngục kia.
Hắn về tới thế giới hiện thực, trở lại trong căn nhà nhỏ đã mua trước kia, tất cả như đã mấy đời.
Khi nam nhân đang vô cùng hoảng hốt, một đống lông xù xù đột nhiên bu lại đây, đến cổ Lục Tục Sinh làm ổ, lông xù xù rất ấm áp, còn có một mùi hương nhàn nhạt ập vào trước mặt.
Lục Tục Sinh nghiêng đầu nhìn lại, hóa ra là mèo con lộn xộn ngủ không ngoan, cho nên ép lại đây.
Thật ra nói đến cũng kỳ quái, rõ ràng đều từ đống rác ra, hắn liền cả người hôi thối, mèo con lại thơm tho.
Ngửi mùi hương ngọt mềm trên người mèo con, mệt mỏi trên người Lục Tục Sinh ngóc đầu trở lại, ép hắn không mở mắt ra được, ý thức mơ mơ màng màng.
Rất nhanh bị kéo vào giấc mơ khi ngủ, hắn đột nhiên mơ hồ nghĩ đến, mèo trắng nhỏ kia dưới chân dẫm qua rác rưởi hình như còn chưa rửa đi......
Mặt trời lên cao, Lục Tục Sinh cùng Kẹo Bông Gòn còn đang ngủ say, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Không ai để ý, nhưng tiếng chuông bám riết không tha, hình như không gọi người tới mở cửa thề không bỏ qua.
Âm thanh ầm ĩ đánh thức Kẹo Bông Gòn, nó bực bội đứng lên, duỗi móng vuốt chụp lên ngực nam nhân ngủ như chết.
"Meo meo meo!" Mau đứng lên!
Không phản ứng.
Kẹo Bông Gòn may mà trực tiếp nhảy lên người nam nhân, nhảy cao lên rồi rơi xuống thật mạnh, dáng người nhìn qua tinh tế linh hoạt nhưng thật ra che giấu không ít thịt.
Nhưng chút nặng này đối với Lục Tục Sinh không đáng nhắc tới, vậy mà còn cào ngứa tới khó chịu.
"Meo...... Meo meo, meooo." Ồn quá ồn quá, mau đi mở cửa.
Tiếng chuông và tiếng mèo kêu chồng lên nhau như ma âm nhập não, Lục Tục Sinh giật giật khóe miệng cuối cùng mở mắt, "Ta thật đúng là tìm cho mình một cái tổ tông a."
Tay hắn kẹp mỗ mèo dưới nách, thả nó lên trên giường, tự mình đi chân trần xuống mở cửa.
Người ngoài cửa hình như cũng không nghĩ tới cửa sẽ đột nhiên mở ra, biểu tình kinh ngạc.
"Chào ngài, xin hỏi là Lục Tục Sinh, Lục Tiên sinh sao?"
Lục Tục Sinh đánh giá người trước mắt, vóc dáng rất cao mặc tây trang ngay ngắn, nhưng hình thể rất thon gầy, tóc thưa thớt, nhìn như xã súc*.
*lấy từ tiếng nhật để chỉ dân văn phòng chỉ biết công việc.
"Là tôi, anh là ai?"
Nam xã súc tươi cười khéo léo, từ trong túi công văn lấy ra một cái giấy chứng nhận đưa tới trước mặt Lục Tục Sinh: "Tôi là người của cục Điều Đặc khu 2 Vân Thành Lâm Vân Chí, lần này tới cửa là bởi vì trong cục chúng tôi kiểm tra đo lường thấy ngài cùng〔trò chơi〕 có quan hệ."
Lâm Vân Chí rõ ràng cảm thấy khi mình đang nói ra hai chữ "Trò chơi", năm nhân đối diện đột nhiên ánh mắt lạnh lẽo, hơi thở huyết tinh ập vào mặt, đây là nguy hiểm từ núi thây biển máu bò ra tới.
Nhưng Lục Tục Sinh không phải là người chơi đầu tiên Lâm Vân Chí tiếp xúc qua, cho nên hắn cũng không có không khoẻ.
"Hay cho tôi đi vào cùng ngài chậm rãi nói chuyện."
Lục Tục Sinh nghiêng người tránh ra, Lâm Vân Chí tự nhiên mà đi vào gian nhà nhỏ hẹp này, liếc mắt một cái liền thấy được một con mèo trắng làm ổ trên sô pha.
Hắn chủ động đáp lời: "Ngài nuôi mèo? Xem ra trạng thái tâm lý cũng không tệ, người từ trong trò chơi ra, sẽ rất ít người nhàn nhã nuôi sủng vật, so với cái này việc bọn họ phá hủy dục vọng sẽ càng mạnh."
Lục Tục Sinh trầm mặc nghe, cũng không cắt ngang, đây đều là tin tức hữu dụng, xem cách nói của Lâm Vân Chí, hình như mình cũng không phải người chơi duy nhất thoát ra.
Cũng là trước đó có khoảng thời gian trong trò chơi điên truyền "Chỉ cần tìm được chìa khóa là có thể mở ra cánh cửa trở lại hiện thực."
Chìa khóa là cái gì, như thế nào đạt được không ai biết, nhưng ngay lúc đó xác thật có một bộ phận người chơi từ trong bảng tích phân biến mất. Vì thế lòng người hoảng sợ, có người nói bọn họ rời đi, có người nói bọn họ chết ở phó bản.
Đáp án chân chính, người đang ở trong trò chơi không thể nào biết được.
Nếu không phải Lục Tục Sinh tự mình tìm được một viên hồng bảo thạch từ trong lồng ngực của Boss cuối cùng trong một cái phó bản, sau đó nháy mắt bị truyền tống đến hiện thực, hắn cũng sẽ không tin lời đồn cư nhiên là sự thật.
"Xin cho tôi giới thiệu một chút cơ cấu của chúng tôi -- Cục Điều Đặc, tên đầy đủ là Cục Điều tra sự kiện Đặc thù. Được thành lập bởi người chơi đầu tiên thoát khỏi trò chơi, chủ yếu phụ trách thanh trừ sinh vật quái dị và giám thị hành động của người chơi từ phó bản chạy ra."
"Bọn quái vật của phó bản cũng chạy ra?" Lục Tục Sinh có chút kinh ngạc, vốn dĩ cho rằng thật vất vả trở lại cái thế giới không có quỷ quái này, kết quả ngoài ý muốn này thế mà cũng lại đây.
Lâm Vân Chí đẩy đẩy kính mắt, hắn nói chuyện có trật tự, làm người tin phục: "Đúng vậy, trò chơi xuất hiện khe nứt, người chơi sở dĩ có thể từ trò chơi thoát ra là bởi vì khe nứt đó. Quái vật cũng vậy, nhưng khe nứt không có quá ổn định, các anh có thể từ này đó cái khe thành công đến hiện thế hay không thì phải dựa vào vận may."
Lục Tục Sinh không nói chuyện, bởi vì cái cách nói này cùng lời đồn về chìa khóa mà hắn biết không giống nhau, người này chắc là chưa nói xong.
Quả nhiên, giây tiếp theo Lâm Vân Chí lại lần nữa mở miệng.
"Vốn dĩ chắc là vậy, toàn dựa vận may, người sống sót chỉ là số ít. Nhưng vô cớ xuất hiện chìa khóa, trở thành bảo đảm của người chơi. Mỗi một người đạt được chìa khóa sẽ được đưa về an toàn.
Lúc đầu chúng tôi nghĩ muốn nghiên cứu chất liệu, tính năng của chìa khóa, nhưng theo như lời của người chơi 'chìa khóa' chỉ là một xưng hô thống nhất, nó không có hình thái cố định, có thể là một quả cầu lông nhung, một điếu thuốc, một cây đũa...... 'Chìa khóa' đó có chất liệu như đồ vật có ở hiện thực, không có gì đặc biệt."
"Meo meo...... Meo~" Đói quá.
Lục Tục Sinh trấn an xoa xoa đầu mèo, ý bảo Lâm Vân Chí tiếp tục nói tiếp.
"'Chìa khóa' hình như chỉ nhận người loại, chúng nó chỉ biết xuất hiện ở trong tay người chơi, mà quái vật bởi vì không có 'chìa khóa' nên đi vào hiện thực rất ít."
"Cho nên so sánh với quái vật ở thế giới trò chơi, người chơi sớm đã vứt bỏ đạo đức và đạt được siêu năng lực được thả ra mới là đối tượng trọng điểm quản chế của Cục." Nói đến đây, ánh mắt Lâm Vân Chí đột nhiên sắc bén lên.
Lục Tục Sinh dựa lưng vào sô pha: "Vì thế các người tìm tới tôi? Từ nửa đêm ngày hôm qua đến bây giờ, bốn giờ, hiệu suất của các người còn rất cao."
Lâm Vân Chí sửa đúng: "Là khi anh trở lại hiện thực, chúng tôi cũng đã kiểm tra đến bãi rác sau công viên Tuyết Phong 〔giá trị quái dị〕 đột nhiên tăng lên, phái người đến nhưng lại bỏ lỡ, sau đó lại theo dõi thêm ít thời gian."
"〔giá trị quái dị〕 là dao động năng lượng sinh ra của mỗi người chơi từ trong trò chơi đến hiện thực. Người chơi được trò chơi ban cho năng lực, quái vật quá mức sinh động cũng đều sinh ra giá trị quái dị." Cuối cùng hắn bổ sung nói.
Lục Tục Sinh nhướng mày, xem ra nhất cử nhất động của hắn từ bãi rác ra bọn họ đều biết rõ: "Vậy các người muốn giám sát tôi như thế nào, bắt tôi lại?"
Lâm Vân Chí sớm có chuẩn bị, hắn lấy trong túi công văn ra một loạt trang sức: "Cũng không cần nhốt lại, mấy thứ này có thể kiểm tra 〔giá trị quái dị〕 biến hóa trên người anh. Nếu anh chưa được cho phép sử dụng năng lực của mình, cái này sẽ nháy mắt đem kiểm tra đưa tin tức đến đến khoa tình báo của Cục."
Lục Tục Sinh nhìn qua một chút, có khuyên tai, vòng tay, vòng cổ, nhẫn...... Đều là một ít trang sức tiện mang theo.
"Nếu tôi không muốn mang cái này để bị các người giám sát thì sao."
Lâm Vân Chí sớm đã đoán trước, rốt cuộc có thể từ loại địa phương kia sống sót trở về, thì tuyệt đối không phải loại thiện lương. Hắn trả lời theo phía chính phủ: "Chúng tôi sẽ phái ra bộ đội vũ trang cùng với tổ đặc quản hành động người chơi của Cục, cưỡng chế chấp hành giám sát."
Tuy rất muốn nhìn thực lực của Cục, nhưng hắn tạm thời còn không muốn là đối tượng chống đối chính phủ, cho nên hắn ở trong ánh mắt bất ngờ của Lâm Vân Chí, cầm lấy một cái nhẫn màu đen đeo lên tay.
"Có thể không?" Lục Tục Sinh quơ quơ tay mình.
"Có thể, kế tiếp người của chúng tôi sẽ không định kỳ tới nơi này của Lục Tiên sinh viếng thăm." Lâm Vân Chí gật gật đầu, đưa cho Lục Tục Sinh một danh thiếp: "Tiếp theo, người chơi đã trải qua trò chơi không thể một mực áp chế, bằng không rất dễ bị phản ngược lại. Cho nên Cục của chúng tôi cũng tuyển nhận người chơi đến làm việc, vừa lúc trong phạm vi để người chơi phát tiết lệ khí không chỗ nào xả được. Một công đôi việc, phúc lợi rất nhiều.
Nếu anh nguyện ý, có thể tới địa chỉ trên danh thiếp, tiến hành khảo hạch."