Ba Nghìn Kiếm Giới

Chương 55: Thiên Phú Của Hai Mươi Ba 2





Mười tám cảm nhận được sự thay đổi của Tô Dạ, quay đầu hỏi hắn: "Có gì lạ à?"
 
"Mười tám, ngươi sắp đột phá được cảnh giới Hóa Tinh rồi chứ?"
 
Mười tám không hiểu ý của Tô Dạ là gì, nhưng cũng gật đầu thể hiện hắn đã sớm bước vào cảnh giới Hóa Tinh rồi.
 
"Ngươi giết được con quái vật kia không?"
 
Mười tám không hiểu lắm nói: "Không thể, cho dù là cảnh giới Toái Tinh cũng chưa chắc đã giết được nó"
 
Tô Dạ nhìn chằm chằm mười tám, hỏi lại lần nữa: "Vậy ngươi có thể làm nó bị thương không"
 
Ba mươi chín ở bên cạnh không chờ được nữa nói: "Đừng làm chậm trễ thời gian, mau lên.

.


."
 
"Câm miệng!"
 
Mười tám hiếm khi phẫn nộ, làm mọi người kinh ngạc, chỉ thấy mười tám bước lên một bước túm lấy cổ áo Tô Dạ: "Sao ngươi không nói sớm!"
 
Tô Dạ cười gượng nói: "Ta cũng mới vừa nghĩ ra.

.

."
 
Lúc này sắc mặt hai mươi bảy đột ngột thay đổi, bởi vì hắn cũng hiểu cuộc nói chuyện của hai người đó có ý gì.
 
"Không thể để hai mươi ba và con quái vật đó gặp nhau!"
 
Ba mươi chín vẫn còn nghi ngờ: "Để con quái vật đó diệt hai mươi ba thì quá tốt, nếu hai bên đều bị trọng thương.

.

."
 
Mười tám lao về phía ba mươi chín hung hăng nói: "Nếu hai bên đều bị thương, ngươi cảm thấy đợi đến lúc may mắn thoát được, hai mươi ba dung hợp huyết mạch của con quái vật thì hắn giết ngươi cần bao nhiêu thời gian?"
 
Sắc mặt ba mươi chín trắng bệch, cuối cùng cũng ý thức được mức nghiêm trọng của vấn đề.
 
Mọi người bắt đầu tăng tốc, nhưng vùng bí mật quá rộng đối với bọn họ, hơn nữa còn có rất nhiều nguy hiểm không biết trước được, trong rừng nguyên thủy đã khiến bọn họ phải dè dặt cẩn trọng, đi ra khỏi rừng còn có nguy hiểm như thế nào đang chờ bọn họ?
 
Nhưng trước mắt không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, nhiệm vụ cấp bách bây giờ là tìm ra hai mươi ba.
 

"Ta phát hiện ra tung tích hai mươi ba, bọn họ vừa trải qua cuộc chiến, chắc bây giờ vẫn ở vùng rìa rừng nguyên thủy, chúng ta cũng tăng tốc, nếu không sẽ bị bọn họ bỏ lại, đến lúc đó muốn tìm bọn họ càng khó"
 
Trong nhóm hạt giống, số người có năng lực trinh sát giống như của hai mươi chín đếm trên đầu ngón tay, nhưng rừng nguyên thủy vượt xa phạm vi trinh sát của hắn, có điều điểm thiếu sót này được bốn mươi ba bổ sung hoàn hảo.

Bốn mươi ba thêm phù hiệu lá cây Linh Uy của hai mươi bảy có sức bền bỉ vô cùng ổn định, cho dù ở ngoài mấy trăm dặm cũng sẽ không bị hao tổn, vẫn có thể truyền tin chính xác không có sai sót.
 
"Mọi người tập trung nghe đây!"
 
Ai nấy đều mang ánh mắt trầm mặc, nghi hoặc đáp lại mười tám, thậm chí sức uy hiếp của hai mươi ba đối với bọn họ còn vượt xa cả con quái vật, hoặc có lẽ chỉ có lúc đồng loại tương tàn mới là lúc đáng sợ nhất.
 
Sắc mặt hai mươi ba lúc này cực kỳ khó coi, hắn không cam tâm nhìn năm hạt giống còn lại, thật ra cho dù là tất cả mọi người chết cũng không sao, chỉ cần hút được máu của quái vật thì đều xứng đáng, chỉ đáng tiếc.

.
 
"Hai mươi ba, bây giờ chúng ta nên làm sao?"
 
Hai mươi vẫn còn đang do dự không quyết, nếu tất cả mọi người đều có mặt, bàn bạc cho tốt kế hoạch hút được huyết tinh của quái vật, sức mạnh đó đến huyết mạch của tộc Tinh Linh cũng không dám so, nhưng bây giờ số lượng người đã bị giảm một nửa, lần tới gặp phải quái vật sợ là không chạy thoát được.
 
"Đáng chết! Chúng ta ra ngoài trước rồi nói!"
 
Hai mươi ba suy nghĩ hão huyền muốn tiêu diệt quái vật sau đó chiếm lấy tinh huyết, chỉ tiếc thực lực chênh lệch quá xa, tốn bao nhiêu sức lực khó khăn lắm cũng mới phá được lớp vảy sừng của quái vật, cuối cùng hao tổn một nửa số hạt giống mới trốn thoát được.

 
Sao hai mươi ba lại không muốn quay về kia chứ, lực hấp dẫn của quái vật đối với hắn cực kỳ lớn, bởi vì hắn biết rõ cực hạn của bí cảnh này chính là con quái vật này, nếu như lấy được tinh huyết của quái vật, nhiều nhất chỉ cần tiêu hóa trong vòng một năm là có thể giúp tu vi và hồn xác của hắn đuổi sát mấy tên hạt giống cảnh giới Hóa Tinh kỳ Toái Tinh kia!
 
Trải qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng vẫn dựa theo câu ‘núi xanh còn đó lo gì không có củi đun’, chỉ còn sống thì tất cả mọi thứ mới biến thành có thể, cho nên  hai mươi ba quyết định thật nhanh, hắn cũng không ngừng lại lâu, dẫn theo mấy hạt giống vừa trở về từ cõi chết chạy ra khỏi rừng rậm, tiếp tục tiến về phía khác của bí cảnh.
 
Đám người mười tám vẫn luôn truy kích bọn họ cũng khá may mắn, tuy rằng phóng hết tốc độ nhưng cũng không bị rơi vào phục kích của Tinh linh tộc, có lẽ trong đó cũng nhờ công lao thiên phúc của Tô Dạ và bốn mươi ba.
 
“Sao mười tám, hai mươi ba lại không đi đối phó với những hạt giống khác, mỗi một hạt giống đều có thiên phú đặc biệt, nếu như đều bị hắn dung hợp rồi thì chẳng phải vô địch ư?”
 
Đối với nghi vấn của Tô Dạ, mười tám cũng đưa ra lời giải đáp hợp lý: “Tuy nói thì nói vậy, nhưng thiên phú cũng phân chia cao thấp, vì sao lúc hạt giống mới đến đều có tu vi không chênh lệch nhau là mấy nhưng có hạt giống vẫn đang ở cảnh giới Ngưng Dịch, có hạt giống lại đã sắp đột phá lên kỳ Toái Tinh rồi?”
 
Mười tám không nói thêm gì nữa mà chỉ chăm chú vào việc đuổi theo tung tích của hai mươi ba, nhưng Tô Dạ lại hiểu được ý của mười tám, tuy rằng độ cao thấp của thiên phú và tu vi không phải tuyệt đối, nhưng trong hệ tu luyện cực lớn của hệ thống “Linh”, thiên phú cao đương nhiên sẽ được chú trọng bồi dưỡng.
 
Tài nguyên cuộn cuộn vô tận sẽ khiến cho những hạt giống có thiên phú vốn cao sẵn này như cá gặp nước, tu vi đột nhiên tăng mạnh cũng hợp tình hợp lý, đương nhiên hai mươi ba cũng coi trọng thiên phú của những hạt giống xếp vị trí đầu kia trước, có lẽ trong cuộc thí luyện lần này, chỉ có một vài hạt giống thiên phú mới có thể khiến hai mươi ba để mắt tới.