Sau khi hoàn hồn, vẻ mặt Khúc Úc Sơn tức thì trở lại bình thường, hắn hơi nhích người ra xa Chu Vọng Trác rồi mới đáp: “Em bảo là sashimi hồi tối ăn không ngon bằng thịt gà.”
Lời nào có giống vừa nãy, Chu Vọng Trác nhìn thật sâu vào mắt Khúc Úc Sơn, song cuối cùng vẫn quay mặt đi không tiếp tục truy cứu vấn đề này nữa.
Trong phòng bệnh, trông sắc mắt mẹ Chu khá là tốt, thấy bọn họ đi vào, liền dịu dàng cười bảo: “Nhọc hai bố con cất công tới một chuyến thăm em rồi, Tiểu Úc, lại đây con.”
Mẹ Chu vẫn luôn rất quý Khúc Úc Sơn, lần nào gặp cũng đều sẽ bảo Khúc Úc Sơn đến ngồi bên cạnh, bà hỏi: “Tiểu Úc lại đẹp trai hơn rồi, thế đã có bạn gái chưa con?”
Khúc Úc Sơn khựng lại, “Dạ chưa ạ.”
“Sao mà chưa có được, Vọng Trác không chịu tìm, con cũng như thế, thế hai đứa là định độc thân cả đời hay gì?” Vẻ mặt của mẹ Chu có chút cô đơn, “Cũng không biết có phải già hơn rồi không mà lúc nào cũng muốn có tiếng trẻ thơ bên người.”
Nghe được hai chữ trẻ thơ, Khúc Úc Sơn không khỏi liếc Chu Vọng Trác một cái.
Chu Vọng Trác đời này đã định sẵn là không có con, vì dù sao sau này anh cũng sẽ ở bên em trai ruột Thôi Nịnh của mình cả đời, nghĩ đến em trai ruột, Khúc Úc Sơn lại không khỏi liếc sang cha Chu.
Theo lý mà nói thì Thôi Nịnh kém Chu Vọng Trác mười tuổi, nếu Thôi Nịnh là em trai cùng cha mẹ với Chu Vọng Trác thì chắc chắn Chu Vọng Trác phải biết đến sự tồn tại của cậu em này chứ, cho dù em trai có bị thất lạc từ nhỏ đi chăng nữa.
Đột nhiên nhìn thấy một người giống mình như vậy, chẳng lẽ Chu Vọng Trác sẽ không nghi Thôi Nịnh là em trai mình chắc?
Vả lại, cạnh nhà họ Chu nào thiếu gì “camera chạy bằng cơm”, nhưng hắn đã từng nghe phong thanh là nhà họ Chu bị lạc mất một đứa nhỏ bao giờ đâu.
Hay là Thôi Nịnh không phải là em trai cùng cha mẹ với Chu Vọng Trác?
Mà Thôi Nịnh chính là đứa con riêng của cha Chu và một bà nào đó mà ông đã dấm dúi qua lại khi còn trẻ, vì thế nên mà cả mẹ Chu lẫn Chu Vọng Trác đều không biết đến sự tồn tại của Thôi Nịnh.
Giả thuyết này rõ ràng có tính thuyết phục hơn nhiều.
Khúc Úc Sơn nhớ trong tiểu thuyết gốc, cái phần mô tả về cha của Thôi Nịnh hình như chỉ có đúng một câu ngắn ngủn là ——
“Mẹ của Thôi Nịnh là một người phụ nữ bất hạnh, chồng đã mất sớm.”
Thôi Nịnh vừa sinh đã không được gặp mặt bố, nhưng giờ nghĩ lại thì cái bảo mất sớm ấy có lẽ chỉ là một cái cớ do mẹ Thôi Nịnh bịa ra thôi.
Nếu quả thật là cha Chu ngoại tình…
Khả năng này khiến Khúc Úc Sơn khó chấp nhận thật sự. Trong ấn tượng của hắn, xét về mặt tình cảm mà nói, thì chắc chẳng mấy ai có thể so với cha Chu và mẹ Chu. Ba mẹ hắn bình thường sống chung sẽ có đôi lúc vục vặc cãi vã, nhưng mà cha mẹ Chu thì không hề và chưa từng to tiếng với nhau một câu nào cả.
Mẹ Chu là một người phụ nữ rất hiền hậu, dịu dàng và ngây thơ. Ngày xưa mỗi khi ba Khúc bận việc, mẹ Khúc đi shopping, hai người đều sẽ gửi Khúc Úc Sơn sang nhà họ Chu.
Trong lúc ở trong phòng Chu Vọng Trác trộm vẽ nhăng cuội lên tranh của Chu Vọng Trác, hắn thi thoảng sẽ nghe thấy tiếng cha mẹ Chu bên ngoài.
Mẹ Chu đang làm nũng với cha Chu, bà bảo lúc học cắm hoa với thầy dạy, có bị ai đó nói này nói nọ.
Cha Chu liền hỏi: “Ai nói xấu vợ? Thầy giáo hả?”
“Không phải ạ, là bạn học cũ của vợ, Chương Phỉ Phỉ ấy, nó bảo vợ phối màu hoa rõ là dị.”
“Sao anh không thấy thế nhỉ? Anh thấy vợ cắm đẹp bỏ xừ ra ý, đúng lúc anh đang nghĩ xem nên vẽ gì tiếp theo, cảm ơn vợ yêu đã cho anh cảm hứng cho tranh lần này, anh sẽ vẽ về những bông hoa của vợ.” Cha Chu nhỏ nhẹ dỗ ngọt vài câu, tâm trạng không vui của mẹ Chu tức thì bay sạch sành sanh.
“Thật ạ? Thế thì tuyệt quá, như vậy em có thể giúp chồng được đó ạ. A, bánh ngọt nướng xong rồi, em phải mang vào phòng cho Tiểu Úc, chồng có muốn ăn không chồng?”
“Vợ làm đương nhiên là chồng muốn ăn rồi.” Cha Chu bật cười.
Hầy, một người đàn ông như vậy mà cũng sẽ ngoại tình hở?
Lúc này cha Chu đang ngồi bên giường bệnh, và nhìn mẹ Chu bằng ánh mắt chứa chan yêu thương mật ngọt.
Khúc Úc Sơn thấy vậy, lại liếc sang Chu Vọng Trác.
———
Ba Khúc mua một giỏ trái cây lớn đến thăm người ốm, bấy giờ ông bèn sai Khúc Úc Sơn đi rửa hoa quả. Khúc Úc Sơn vâng dạ rồi cầm giỏ hoa quả vào bếp, mới vừa mở giỏ để chuẩn bị rửa thì bỗng bị ôm chầm lấy.
Dòng điện yếu ớt vừa truyền tới, hắn đã biết ngay là ai đang ôm mình. Hắn vội vàng xoay người định đẩy đối phương ra, song lại bị ôm chính diện.
“Suỵt, Tiểu Úc đừng động loạn, nếu không sẽ bị bên ngoài nghe thấy đấy.” Chu Vọng Trác cúi đầu, đặt cằm lên vai Khúc Úc Sơn. Dường như anh đã rất mỏi mệt, sau khi gục xuống, anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, “Chỉ ôm một lúc thôi.”
Khúc Úc Sơn gắng hết sức để bản thân không run rẩy, hắn nhìn ra thì thấy cửa phòng bếp còn chưa đóng, nếu lỡ có người đi qua là thấy chắc luôn á.
“Cửa còn chưa đóng kìa, mọi người sẽ nhìn thấy mất.” Khúc Úc Sơn lo lắng nói.
“Họ đang nói chuyện nên sẽ không vào đây đâu.” Chu Vọng Trác chậm rãi mở mắt, anh hơi nghiêng đầu, khi nói, hơi thở nóng bỏng sẽ phả vào cổ Khúc Úc Sơn.
Thời tiết vào cuối tháng tư ở Trung Quốc đã khá là ấm, hôm nay Khúc Úc Sơn chỉ mặc một chiếc áo phông dài tay, lộ ra làn da trắng trẻo mát lạnh, nhưng khi bị hơi thở kia phả xuống, nơi bị phả sẽ lặng lẽ đỏ lên.
“Nãy lúc mẹ anh nói đến trẻ con, sao em lại nhìn anh?” Chu Vọng Trác chậm rãi nhả chữ.
“Lại nói dối anh à?” Chu Vọng Trác đứng thẳng dậy, giơ một tay bóp lấy má Khúc Úc Sơn, “Lúc chờ thang máy em nói gì anh nghe thấy hết đấy, em nói gì mà kích thích thật, em đang nghĩ gì mà thấy kích thích, hửm?”
Vừa nhắc tới kích thích, mặt Khúc Úc Sơn lại tiếp tục có xu hướng biến đỏ.
Đúng lúc này, bỗng có tiếng bước chân đến gần.
Mặc dù Khúc Úc Sơn đã dùng tốc độ nhanh nhất để đẩy Chu Vọng Trác ra, song vẫn bị người vừa tới nhìn thấy toàn bộ.
Người tới cửa phòng bếp là cha Chu, thấy hai người đột ngột tách ra, ông ngẩn người chốc lát rồi cười bảo: “Ba định vào bảo Tiểu Úc cứ để hoa quả đấy rồi ra ngoài nói chuyện.”
So với Khúc Úc Sơn xấu hổ đến mức cho tiền cũng không dám ngẩng mặt lên, thì vẻ mặt Chu Vọng Trác lại tự nhiên một cách khủng bố, “Con biết rồi ba.”
Cha Chu xoay người rời đi, nhưng mới đi được một bước đã lại quay đầu bảo: “Lần sau Tiểu Úc tới nhà bác ăn cơm nhé.”
Khúc Úc Sơn há miệng muốn từ chối, Chu Vọng Trác bên này đã lên tiếng trước: “Ba, nãy mắt Tiểu Úc bị gì đó bay vào nên con thổi hộ em ấy thôi, ba đừng suy nghĩ nhiều.”
Nghe vậy, cha Chu mỉm cười, “Ba cũng đâu nói ba nghĩ gì đâu, chỉ bảo Tiểu Úc tới nhà ăn bữa cơm thôi mà, con căng thẳng thế làm gì? Ba là hỏi Tiểu Úc, Tiểu Úc à, con có muốn đến nhà bác ăn bữa cơm không con?”
“Ăn cơm?” Giọng nói sang sảng của ba Khúc bất ngờ vang lên, “Bố Vọng Trác à, anh định mời chúng tôi sang ăn cơm hả?”
Cha Chu quay đầu lại, “Đúng rồi anh ơi, không biết đến lúc đó hai bố con có thời gian rảnh không nhỉ?”
Trong phòng bếp, Khúc Úc Sơn trợn mắt lườm Chu Vọng Trác, Chu Vọng Trác nhận được ánh mắt của hắn thì vô tội cười cười, sau trầm giọng bảo: “Anh không biết ba anh sẽ vào bất ngờ thế, Tiểu Úc à, anh xin lỗi. Nếu em không muốn đến thì để anh nói giúp em.”
Còn bên kia, ba Khúc đương định đồng ý thì lại đột nhiên nghĩ tới Thôi Nịnh.
Ba Khúc bèn nuốt ngay ba chữ “có thời gian” lại họng, sau rồi biến thành ấp a ấp úng hệt Khúc Úc Sơn, “Chuyện này…”
Cha Chu nói: “Anh Khúc không tiện sao? Vậy Tiểu Úc…”
Ba Khúc trực tiếp cắt đứt lời của cha Chu, “Không không, là Tiểu Sơn nó bận ấy anh, dạo này nó bận việc công ty quá anh ạ, bận đến tọp cả người luôn rồi. Nhưng mà cũng không sao đâu, tôi thì rảnh lắm, vậy thì để tôi đại diện cho nhà họ Khúc đến nhà anh ăn bữa cơm nhé.”
Vẻ mặt của cha Chu tức thì cứng lại, nhưng không giống kiểu người nhà giàu mới nổi như ba Khúc, ông rất nhanh đã trở lại vẻ ngoài lịch sự tao nhã ban đầu, “Chúng tôi rất vui vì anh Khúc có thể đến, vậy lúc đó hai vợ chồng tôi sẽ chờ để tiếp đãi anh Khúc chu đáo.”
———-
Lên xe trở về, ba Khúc lấy khăn giấy chấm chấm mồ hôi trên trán rồi thở dài một hơi. Ông vừa thở xong thì nghe thấy con trai ngồi bên cạnh cũng thở một hơi dài.
“Mày thở ngán than dài cái gì?” Ba Khúc chả hiểu ra sao.
Khúc Úc Sơn đang nghĩ chuyện Thôi Nịnh có phải con riêng của cha Chu không, hắn vẫn không sao tin nổi giả thuyết là cha Chu đã tòm tem bên ngoài.
“Không có gì đâu ạ.” Khúc Úc Sơn cảm thấy mình không thể nói chuyện này với ba hắn được.
Khúc Úc Sơn vốn định nay về nhà với ba, nhưng ba Khúc lại đột nhiên bảo tài xế lái về căn hộ của Khúc Úc Sơn rồi đuổi hắn xuống xe, trước khi đá xuống còn lấy chai nước hoa dự phòng trong xe rồi xịt hai phát lên người Khúc Úc Sơn.
“Ối ba làm gì thế?” Khúc Úc Sơn buộc phải nhắm mắt lại trước màn xịt nước hoa bất ngờ này.
“Cho át mùi trên người mày chứ sao, mùi nước khử trùng bệnh viện nồng nặc như này, mày muốn để Thôi Nịnh ngửi được ra à?” Ba Khúc lại túm Khúc Úc Sơn qua rồi cẩn thận ngửi ngửi, “Người mày có dính mùi của Vọng Trác không thế?”
Khúc Úc Sơn sợ hãi các thứ, “Trời ba, sao ba thành thạo thế? Chả có nhẽ hồi còn trai tráng đã lừa dối mẹ rồi?”
“Mẹ mày cái thằng, lừa mẹ mày cái gì mà lừa. Ba mày có một ông bạn nghiện hút thuốc, nhưng vợ nó không cho hút, thế nên là mỗi lần về nhà nó đều sẽ xịt chút nước hoa lên người để át đi mùi khói thuốc.” Ba Khúc ngừng chốc lát, “Về sau vợ nó nghi nó ong bướm bên ngoài nên đã khăn gói mang con về nhà mẹ đẻ rồi.”
Khúc Úc Sơn: “…”
Khúc Úc Sơn cạn lời thật sự, hắn mở cửa xe, “Rồi rồi ba toàn nghĩ ra cái kế gì đâu không, về cẩn thận nha ba, về đến nhà nhớ gọi điện cho con. À còn nữa, con hẹn lịch khám sức khỏe định kỳ cho ba rồi đấy, sáng mai con sẽ gọi nhắc ba, nhớ phải đi đấy ạ, đừng có ra ngoài câu cá câu kẹo gì đấy.”
“Biết rồi, lắm mồm.” Ba Khúc đóng cửa lại rồi bảo tài xế lái đi luôn.
Xe chạy được một đoạn, ông ngoảnh lại thì thấy Khúc Úc Sơn vẫn đang đứng nguyên chỗ cũ, mũi ông chợt thấy chua chua. Thằng nhỏ đúng là lớn thật rồi, cũng biết quản ông rồi đấy, đáng tiếc lại là thằng nhóc hư, sao mà chẳng biết đường nói tí ti với ông về chuyện của mẹ nó chứ.
Khúc Úc Sơn dõi theo xe của ba Khúc, chờ cho đến khi xe chạy khuất rồi mới vào chung cư. Hắn vào nhà như thường lệ, nhưng mới đến giữa hành lang đến phòng ngủ thì đã bị chặn lại.
Có vẻ như Thôi Nịnh đã nghe thấy động tĩnh của hắn nên đã đi ra khỏi phòng, trên tay còn cầm theo thuốc bôi.
“Khúc tiên sinh, hôm nay em còn chưa bôi thuốc…” Lời còn chưa dứt, biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp đó đã thay đổi, sau đó cậu bước vội tới người Khúc Úc Sơn rồi di sát vào ngửi ngửi như cún con chừng vài lần, càng ngửi chân mày lại càng nhíu chặt.
Khúc Úc Sơn chớp chớp mắt, không khỏi lùi về sau một bước, “Đợi tắm xong tôi sẽ bôi giúp cậu, cậu cứ về phòng trước đi, à nay học bài xong chưa?”
Căn nhà trọ thuê cho Thôi Nịnh còn đang chờ dọn vệ sinh, nên mai cậu mới có thể chuyển đến.
Thôi Nịnh không nói câu nào, chỉ chăm chăm nhìn hắn.
Khúc Úc Sơn bị nhìn mà ngứa hết cả người, hắn không khỏi giơ tay lên che mắt đối phương, “Đừng nhìn nữa, về phòng đi.”
Bàn tay vừa giơ lên che, đã bị nắm lấy.
Thôi Nịnh lại cúi đầu ngửi tay Khúc Úc Sơn, độ khoảng hai giây sau cậu mới nói: “Sao Khúc tiên sinh đến bệnh viện về mà lại phải xịt nước hoa? Chẳng lẽ người mà Khúc tiên sinh đến thăm là người em không thể biết ư?”
Khúc Úc Sơn: “…”
Móa, mũi chó chứ mũi người sao lại?
Thấy Khúc Úc Sơn không đáp, Thôi Nịnh liền cụp mắt xuống, sắc nâu trong mắt cũng lặng lẽ chuyển âm u. Cậu muốn cắn Khúc Úc Sơn một phát, không, phải nhiều hơn cơ, muốn cắn tay hắn, cả cái miệng luôn nói dối ấy cậu cũng muốn cắn luôn.
Nhưng khi cậu ngước mắt lên, thì sự u ám nơi đáy mắt ấy đã biến mất, Thôi Nịnh lại trở lại dáng vẻ mong manh đáng thương ban đầu. Cậu giật lại tuýp thuốc trong tay Khúc Úc Sơn rồi quay về mà chẳng nói một lời.
Sau khi trở về phòng, Thôi Nịnh không làm gì hết mà chỉ ngồi lì sau bàn học, và chờ Khúc Úc Sơn đến tìm cậu. Y như rằng, chỉ chừng ba mươi phút sau, Khúc Úc Sơn đã tới gõ cửa.
“Ngủ chưa Thôi Nịnh? Nếu chưa ngủ thì để tôi vào bôi thuốc cho nhé?” Giọng Khúc Úc Sơn truyền vào từ ngoài cửa.
Thôi Nịnh nhìn tuýp thuốc trong tay, tối nay cậu không thể thỏa mãn khi chỉ được bôi thuốc trên lưng nữa rồi.
Ban nãy cậu không chỉ ngửi thấy mỗi mùi nước khử trùng trên người Khúc Úc Sơn, mà còn ngửi thấy cả một mùi khác nữa, một mùi không hề giống với bất kỳ loại nước hoa nào mà Khúc Úc Sơn đã từng dùng trước đây.