Kim Câm Nhi đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Lệ Tiếu Bằng, vãn còn cảm thấy cô ta là người chị em tốt đáng tin cậy.
Sau một hồi cảm động, Kim Câm Nhi liền đem mọi chuyện kể hết cho Lệ Tiêu Băng nghe, cũng không quên thêm mắm thêm muối nói xấu Thẩm Ninh.
"Hoá ra Thẩm Ninh với Lăng Mặc thật sự quen nhau, trước còn từng là vợ chông, U U cũng là con gái của bọn họ." Lệ Tiêu Băng cắn môi dưới không vui nói.
Cô ta sớm đã nghi ngờ nhưng không nghĩ tới khả năng này, bảo sao Lăng Mặc và U U lại bám chặt lấy Thẩm Ninh như vậy, cô ta đến một kẽ hở cũng không thể chen vào. Advertisement
"Chị cũng mới về nước nên không biết tại sao cô ta lại biến mất 5 năm, nhưng không ngờ lại là đại tiểu thư của Lệ gia. Mọi chuyện chị biết đều đã kể hết rồi".
"Chị yên tâm, Lệ gia đã có em lo liệu rồi."
Nhắc đến đại tiểu thư Lệ gia, Lệ Tiêu Băng lại càng khó chịu. Cô ta ghét nhất là bị người khác đem ra so sánh với Thẩm Ninh. Nếu Thẩm Ninh biến mất, vị trí đại tiểu thư chẳng phải là của cô ta hay sao?
"Vậy còn có gia và Lăng gia thì sao?" Kim Câm Nhi lo lắng hỏi.
"Lăng gia thì đã có người giúp chúng ta, một mình Cô gia cũng không thể làm gì được." Advertisement
"Lăng gia có người đồng ý giúp chúng ta sao?"
Lệ Tiêu Băng nhếch môi cười, người muốn Thẩm Ninh biến mất vĩnh viễn không chỉ có hai người họ thôi đâu.
Nhờ có sự trợ giúp của Lệ Tiêu Băng, Kim Câm Nhi thành công trốn thoát khỏi sự truy lùng của cả 3 thế gia. Lệ Tiêu Băng chỉnh lại tóc, cũng nên đến thăm người chị kia rồi.
Bệnh viện Thẩm Ninh năm là bệnh viện Lăng Y làm việc, phòng của cô cũng là loại thượng hạng rộng lớn tiện nghi. Lệ Tiêu Băng vừa mở cửa đi vào đã thấy ngay Thẩm Ninh đang ngồi đọc sách, cô ta điều chỉnh lại cảm xúc, tươi cười đi đến.
"Chị, chị đã đỡ hơn chưa? Em có mua một ít hoa quả đến thăm chị đây." Lệ Tiêu Bằng giơ túi hoa quả lên mỉm cười nói.
"Cảm ơn em, chị đã đỡ nhiều rồi." Thẩm Ninh gấp quyền sách lại đặt sang một bên.
"Kim Câm Nhi kia đúng là đáng chết, lại dám làm hại chị."
Thẩm Ninh cười cười, nếu cô không nhầm thì Lệ Tiêu Băng chơi rất thân với Kim Câm Nhi, bây giờ đã trở mặt rồi? Anh hai nói đúng, Lệ Tiểu Băng thật sự rất giả tạo.
"Lăng Mặc đâu rồi, em tưởng anh ấy ở đây chăm sóc chị chứ?" cô ta nhìn xung quanh tò mò hỏi.
"Anh ấy đi đón U U đến đây rồi."
"Nói ra U U cũng thật đáng thương, còn nhỏ mà mẹ đã bỏ đi để Lăng Mặc một mình chăm con đúng là vất vả."
Thẩm Ninh nghe vậy chỉ cười trừ một tiếng, cũng không đáp lời. Lệ Tiêu Băng thăm dò, thấy Thẩm Ninh không có biểu hiện gì khác lạ thì khẽ mỉm cười, quả nhiên đúng như người kia nói, thật sự là mất trí nhớ.
Ý đô đã đạt được, Lệ Tiêu Băng cũng không muốn nán lại lâu, hỏi thăm qua loa vài câu rồi rời đi. Thẩm Ninh ngồi trên giường nhìn cô ta qua cửa sổ, ánh mặt trở nên suy tư.
"Mami... mami..." U U vừa vào đã ôm chặt lấy cô.
"U U, con đang làm mami đau đấy." anh khẽ lên tiếng nhắc nhở.
"Mami, người còn đau lắm không, U U xót lắm." tay nhỏ đưa lên sờ nhẹ trên đầu cô, đau lòng nói. Papa cũng thật là, mami bị thương nặng như vậy cũng không cho nó đến thăm, hại nó ở nhà lo lắng đến rụng cả mấy sợi tóc.
"Mami không sao." Thẩm Ninh cọ cọ lên má U U thể hiện nỗi nhớ.
Lăng Mặc giật mình nhìn cô, định nói gì đó nhưng rồi lại im lặng. Cả hai người kia cũng không chú ý đến, tiếp tục tâm tự với nhau.
Những ngày Thẩm Ninh ở trong viện dưỡng thương, người quen đến thăm đều đã đến hết, Diệp Tử còn muốn ở lại chăm sóc cô nhưng Lăng Mặc lập tức kêu Lâm Triết xách cô ta về. Bên ngoài, Kim gia cũng chẳng được yên ôn ngày nào. Kim Nghị vì chuyện của Kim thị mà tức giận đến suýt ngất, lại thêm việc Kim Câm Nhi trốn đi, để lại Kim gia gánh hậu quả khiến ông ta. không chống đỡ nổi.
Bên ngoài Kim gia lúc này không có một ai, vô cùng yên tĩnh nhưng chỉ cần một động thái nhỏ thôi, lập tức 3 thế gia còn lại sẽ đều biết hết.
"Thế nào rồi, đã có tin tức gì của Câm Nhi chưa?" Kim Nghị vừa về đến nhà đã lập tức hỏi.
Mọi người đều lắc đầu, Kim Câm Nhi này cũng thật có bản lĩnh, không trốn thì thôi, vừa trốn liền trốn thật kỹ, không để một ai tìm được.
"Ông xã... liệu có phải Câm Nhi đã bị bọn họ bắt được rồi không?" Kim phu nhân không giấu nỗi lo lắng kéo tay áo chồng mình.