Từ sinh nhật chuyển sang thành bàn chuyện kết hôn, Lệ Tiêu Băng tức đến muốn đánh người nhưng bên ngoài vẫn phải có nở nụ cười thật tươi chúc mừng cho Thẩm Ninh và Lăng Mặc. Nhã Khanh lau miệng, thầm cười nhạo Lệ Tiểu Băng là đồ ngu ngốc. Vừa mở miệng đã giúp cho Thẩm Ninh và Lăng Mặc công khai đến với nhau, cô ta đúng là hết thuốc chữa.
"Tiêu Băng vẫn chưa có bạn trai đúng không? Chị sẽ bảo anh rể em giới thiệu cho, đảm bảo chất lượng ưu tú." Thẩm Ninh mỉm cười nhìn Lệ Tiếu Bằng.
"Cảm ơn chị."Lệ Tiểu Băng miễn cưỡng cười, tay dưới bàn đã năm thành năm đầm.
Hai bên gia đình nói chuyện vô cùng vui vẻ, chỉ riêng Lệ Tiêu Băng vui không nồi, chịu đựng mãi cuối cùng bữa tiệc sinh nhật cũng kết thúc. Lệ phu nhân kêu Thẩm Ninh và Lăng Mặc ngủ lại ở đây, cả hai đều gật đầu đồng ý. Advertisement
UU bám theo Thẩm Ninh, còn chưa bước chân vào trong phòng đã bị Lăng Mặc xách lên ném vào trong lòng Lệ Tử Ngôn.
"Con gái, giường của mami chật lắm, không đủ năm ba người đâu."
"Vậy tại sao cậu không ngủ với tôi?" Lệ Tử Ngôn nhíu mày hỏi.
"Hai thằng đàn ông ngủ với nhau, dễ gây hiểu lầm lăm." Lăng Mặc nói xong liền trực tiếp đóng cửa lại.
UU quay lại nhìn Lệ Tử Ngôn, bốn mắt nhìn nhau, bé con cười hì hì hai tiếng. Advertisement
"Bác, phòng bác có quyền truyện nào không?"
Thẩm Ninh tắm rửa xong xuôi, vừa bước ra khỏi phòng tắm đã bị Lăng Mặc ôm chặt lấy từ phía sau. Bà xã, đêm nay em chạy không thoát đâu.
Nhưng khi anh vừa đè được cô xuống giường, còn chưa kịp hôn lên môi cô, tiếng gõ cửa liền vang lên, là Lệ phu nhân, bà kêu Thẩm Ninh đến phòng mình nói chuyện.
Lăng Mặc ngồi thất thần ở trên giường, cúi đầu nhìn Tiếu Lăng Mặc.
"Người ta đi mất rồi, mày ngóc đầu lên cho ai xem. Lại phải đi tắm nước lạnh rồi."
"Tiểu Ninh, con thật sự thích Lăng Mặc sao?" Lệ phu nhân nắm lấy tay con gái, khẽ hỏi.
"Mẹ, con thật sự rất yêu anh ấy, hai người cũng nhìn thấy rõ mà."
"Nhưng mà... liệu Lăng Mặc có thật lòng với con không? Dù sao nó cũng đã có con, mặc dù giống tốt đấy nhưng liệu..."
Thẩm Ninh bật cười, ba mẹ lo lắng cho cô, cô biết chứ. Có lẽ do anh hai chưa nói nên bọn họ vẫn chưa biết chuyện của 6 năm trước. Nhưng trong lòng cô đã xác định rồi, Lăng Mặc chính là người cô yêu và muốn sống với nhau đến cuối đời. Hơn nữa cô cũng muốn bù đắp cho UU những ngày tháng không thể ở bên bé con.
"Con cười gì chứ? Mẹ nói thật đấy. UU đúng là rất dễ thương nhưng chung quy vẫn không phải con ruột của con. Mẹ lại sợ Lăng Mặc vẫn còn tình cảm với mẹ của UU, như vậy sau này về bên đó, con phải chịu thiệt thì làm sao?" Lệ phu nhân lo lắng nhìn Thẩm Ninh, khó khăn lăm bà mới tìm lại được con gái, không muốn đề con mình phải chịu thiệt thòi thêm nữa.
"Mẹ không thích UU sao?"
"Không phải, UU khả ái dễ thương như vậy, sao có thể không thích chứ. Nhưng mà.."
"Mẹ thích UU là được rồi. Còn về Lăng Mặc, con tin anh ấy."
Thẩm Ninh mỉm cười nói. Anh vẫn còn tình cảm với mẹ của UU vậy chẳng phải là còn tình cảm với cô sao? Nêu là trước kia cô nhất định sẽ rất buồn nhưng giờ nghĩ lại, cảm thấy bản thân đúng là quá trẻ con, lại đi ghen với chính mình.
"Con đã nói như vậy rồi thì mẹ cũng không phản đối nữa. Nếu Lăng Mặc dám bắt nạt con, con nhất định phải nói với ba mẹ đây."
"Vâng."
Lệ phu nhân dặn dò cô thêm vài câu rồi mới chịu thả về phòng. Thẩm Ninh ôm chặt lấy mẹ
mình, mặc dù nhận lại nhau chưa bao lâu nhưng cô có thể cảm nhận được tình yêu thương của bọn họ.
Lúc này tại phòng của Thẩm Ninh, Lăng Mặc chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, để lộ ra cơ bụng săn chắc, tóc còn ướt không ngừng nhỏ nước xuống xương quai xanh. Anh nhíu mày nhìn người đối diện, ánh mắt vừa không vui lại thêm phần ghét bỏ.
Lệ Tiêu Băng khẽ nuốt nước bọt, từ lúc thấy Lăng Mặc bước ra, cô ta không thể nào rời mắt khỏi cơ thể của anh được. Đây chẳng phải vóc dáng đúng tiêu chuẩn yêu cầu của cô ta sao, vừa nhìn liền không thể dứt ra.
"Cô sang đây làm gì?" Lăng Mặc lạnh nhạt nói, anh cực kỳ không thích ánh mắt của cô ta lúc này.