Lăng Mặc nhíu mày, giống như nghĩ ra gì đó, lập tức gọi điện cho Thâm Ninh. Nhưng dù anh có gọi bao nhiêu lần cô cũng không bắt máy, đến khi mở định vị lên lại phát hiện điện thoại của cô đang ở nhà.
"Liệu có khi nào Kim Câm Nhi gọi điện bắt cô ấy đến đây không?"
"Lập tức mở định vị trong đồng hồ đeo tay của UU lên, chúng ta nhất định phải đến trước cô ấy." Lăng Mặc lập tức hạ lệnh.
Vừa biết tin, cả Lăng gia và Lệ gia đều cho người đi theo tiếp ứng, ngay cả Cố Tinh Trần cũng bỏ dở cuộc họp, tức tốc đuổi theo xe của Lăng Mặc.
"Con gái của chúng ta, tại sao đứa nào cũng gặp phải chuyện này chứ?" Lệ phu nhân lo lắng, không kiềm chế được mà ôm lấy chồng khóc lóc.
"Thâm Ninh và U U sẽ không sao đâu. Tử Ngôn đã đuổi theo Lăng Mặc rồi, nhất định sẽ đưa bọn chúng trở về an toàn." Lệ gia chủ lúc này cũng chỉ biết trân an vợ mình, mong rằng con gái có thể bình an trở về.
Lệ Tiểu Băng ngồi bên cạnh cũng an ủi vài câu nhưng có trời mới biết trong lòng cô ta lúc này vui đến mức nào.
Chết đi... chết đi, chỉ cần Thâm Ninh chết, cô ta sẽ có được mọi thứ giống như trước kia. Cả danh phận lãn tình thương của ba mẹ và cả Lăng Mặc nữa.
Bên Lăng gia, ông nội Lắng nghe tin liền trực tiếp sai người sau khi cứu được U U thì phải bắt được Kim Câm Nhi, nêu cô ta dám chạy thì lập tức bắn chết. Cả UU và cháu dâu đều đang gặp nguy hiểm, trong lòng ông nội Lăng lo lắng không yên. Ngay cả Lăng Quân cũng đi đi lại lại, rõ ràng là rất quan tâm đến UU và Thầm Ninh.
"Hai người đừng lo lắng quá, Thầm Ninh và UU sẽ trở về bình an thôi." Nhã Khanh đi đến khẽ nói.
Hừ, sau hôm nay sẽ không còn tăng thiếu phu nhân nữa, cũng sẽ không còn người thừa kế Lăng U U kia. Đến lúc đó ai dám tranh giành với con gái của cô ta.
"Bên Kim gia biết tin chưa?" Ông nội Lăng quay sang hỏi quản gia.
"Đã biết tin rồi ạ. Nhưng có vẻ họ không liên quan đến chuyện này. Nghe nói Kim lão gia vừa biết tin liên lập tức ngất đi, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại." Quản gia nhíu mày nói.
"Có đảm con cháu như vậy, ông ta đúng là số khô."
Nhã Khanh nhếch môi cười nhạt. Kim lão gia không chỉ là số khô không thôi đâu. Sau hôm nay, Thâm Ninh và UU bị Kim Câm Nhi hại chết, bản thân cô ta cũng mất mạng, cả Lăng gia và Lệ gia nhất định sẽ chuyền sự tức giận sang Kim gia. Đến lúc đó Kim gia cũng không cần tồn tại nữa.
Lúc này Kim gia đã vô cùng hỗn loạn, Kim lão gia vừa nghe tin đã trực tiếp ngất đi, Kim gia chủ lại bệnh đến không dây nối, chỉ còn lại Kim phu nhân đang run rẩy ngồi trên ghế. Họ hàng thân thiết với Kim gia ai nấy đều đã cuốn gói rời đi từ lâu rồi, bọn họ cũng không muốn dính vào rắc rối này.
"Phu nhân, bây giờ phải làm như thế nào?" Quản gia lo lắng hỏi.
"Còn như thế nào nữa? Đã đến nước này rồi, thần tiên cũng không cứu được Kim gia."
Kim phu nhân hét lên, số tiền đòi được từ Trân tông kia chẳng có bao nhiêu, cuộc sống sau này nhất định sẽ rất khổ sở.
Thâm Ninh phi xe đến địa điểm mà Kim Câm Nhi nói. Nhìn đường lên núi khó khăn, Thầm Ninh năm chặt tay vứt xe ở lại mà đi lên.
UU đừng sợ, mẹ đến đây!
Mất một lúc Thâm Ninh mới đến được nơi Kim Cẩm Nhi đã nói. Thấy một người phụ nữ đang nhìn về phía vách núi, Thâm Ninh lập tức nhận ra đó là Kim Câm Nhi. Cô ta nghe thấy tiếng động liên quay người lại nhìn cô, nở một nụ cười nham hiểm.
Thầm Ninh nhìn xung quanh, phát hiện không thấy UU đầu, trong lòng liên cảm thấy bất an. Kim Câm Nhi xảo quyệt này, rốt cuộc lại muốn giờ trò gì?
"Thâm Ninh, cô đến rồi." Kim Cầm Nhi mỉm cười nói.
"Kim Cầm Nhi, tôi đã đến đây một mình theo lời của cô, mau thả U U ra."
"Cô đúng là rất yêu thương con bé đó nhỉ? Phải rồi, dù sao cũng là đứa trẻ do cô cùng Lăng Mặc sinh ra, sao có thể không thương được."
"Ý cô là gì?"
Thâm Ninh nhíu mày, không hiểu cô ta muốn nói đến điều gì.
"Ý gì? Thâm Ninh, cô dám đánh đập con trai tôi, tôi bắt con gái cô có gì là sai chứ? Con bé đó giống cô, đều đáng ghét như nhau." Kim Câm Nhi tức giận nhìn chằm chằm Thâm Ninh, trong mắt hiện lên tia thù hận.
Đánh đập con trai cô ta? Đứa bé đó sau lần gặp ở Lăng gia, cô cũng không còn gặp lại lần nào nữa. Hơn nữa nó chỉ là một đứa trẻ, sao cô có thể ra tay đánh đập được chứ? Kim Cầm Nhi này rốt cuộc là nghe ai nói như vậy?