"Nếu thật sự là con của Lăng Mặc, vậy chuyện này tạm thời không thể tiết lộ ra ngoài. Với tính cách cậu cậu ta, nhất định sẽ cho người hại con." Kim phu nhân nắm lấy tay con gái:"Cẩm Nhi, ba con biết chuyện chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, bây giờ chỉ có sang nước ngoài con mới được an toàn."
"Con không muốn...."
"Con muốn cả con lẫn đứa bé mất mạng sao? Dù sao nó cũng là cháu ngoại của mẹ, cả hai đều là người thân của mẹ. Chỉ cần con bình an sinh nó ra, đến lúc đó chúng ta quay lại bắt Lăng Mặc thừa nhận là được, cho dù ai trong Lăng gia phản đối thì cũng không thể không thừa nhận huyết mạch của đứa bé, con cũng có thể thuận lợi gả vào Lăng gia."
Kim Cẩm Nhi cắn môi, cô ta biết đây là cách tốt nhất để bảo vệ bản thân, tương lai cũng có thể gả cho Lăng Mặc như ý muốn.
"Thẩm Ninh, tôi tạm thời nhường Lăng Mặc lại cho cô, đợi đến khi tôi quay lại, vị trí của cô sẽ thuộc về tôi." Kim Cẩm Nhi ôm lấy mẹ mình, trong lòng lại suy nghĩ đến cô.
Kim gia, Kim Nghị nghe nói Kim Cẩm Nhi do ăn uống không đủ chất nên mới ngất thì nhắc nhở cô ta vài câu, kêu cô ta sau này làm việc gì cũng phải nghĩ cho Kim gia đầu tiên, đừng tự mình làm mấy việc ngu ngốc nữa. Kim Cẩm Nhi ấm ức chỉ có thể cúi đầu im lặng nhận lỗi nhưng trong lòng lại đang oán hận ông ta, Kim gia Kim gia, lúc nào cũng là Kim gia, ông ta có bao giờ nghĩ cho con gái là cô ta hay không?
"Ông xã, Cẩm Nhi biết lỗi rồi, con bé cũng đã suy nghĩ kỹ. Lần này gây ra việc lớn như vậy, Lăng gia nhất định không bỏ qua, hay là đưa Cẩm Nhi ra nước ngoài sinh sống mấy năm, coi như là chuộc lỗi, Lăng gia không thấy con bé cũng đỡ tức giận hơn." Kim phu nhân khẽ lên tiếng.