Hạ Yên Chi ăn mặc thật đẹp đi đến Hạ thị. Sau vụ cãi nhau, Lục Vũ lạnh nhạt không động vào cô ta khiến Hạ Yên Chi lòng nóng như lửa.
"Lục Vũ." Hạ Yên Chi đẩy cửa bước vào.
"Em đến đây làm gì?"
"Em nhớ anh." Hạ Yên Chi đi ra đằng sau Lục Vũ ôm lấy cổ anh ta thì thầm: "Ông xã, chúng ta đừng giận nhau nữa được không?"
Lục Vũ gỡ tay Hạ Yên Chi đẩy nhẹ cô ta ra. Từ khi quen Hạ Yên Chi, anh ta luôn bị ba cô ta kiểm soát, cũng không dám to tiếng với cô ta. Lục Vũ anh ta trong mắt mọi người là kẻ dựa hơi ăn bám nhà vợ, cả đời cũng không thể ngóc đầu lên được. Anh ta không muốn như vậy nữa.
"Ông xã, em không nên hiểu lầm anh với Thẩm Ninh. Em biết anh yêu em mà, chúng ta làm hoà được không?" Hạ Yên Chi bị đẩy ra thì có chút khó chịu nhưng vẫn cố nhịn xuống nhỏ giọng nói.
"Em biết vậy là tốt."
"Trưa nay chúng ta đi ăn nha, em biết một nhà hàng ngon lắm."
Lục Vũ vừa định trả lời thì tiếng tin nhắn vang lên. Anh ta mở ra xem, ánh mắt lập tức thay đổi.
"Trưa nay anh có hẹn với khách hàng mất rồi."
"Khách hàng nào vậy? Em đi chung không được sao?"
"Ngoan, tối anh về ăn với em." Lục Vũ nói nhỏ vào tai cô ta.
Hạ Yên Chi đỏ mặt gật đầu. Lâu rồi Lục Vũ không nói chuyện dịu dàng với cô ta như vậy. Đợi Hạ Yên Chi rời đi, Lục Vũ mới lấy áo khoác bước nhanh ra ngoài.
Tại một nhà hàng đồ tây, Lục Vũ lúc này đang ngồi ăn với một người khác. Anh ta cười nói vui vẻ, lại ân cần gắp đồ ăn cho cô gái đó, ánh mắt kia khác hẳn lúc nói chuyện với Hạ Yên Chi.