Bà Xã, Anh Ở Đây!

Chương 6: Bà Cố Nội Lăng Mặc Sắp Ra Đời



"Chúng ta kết hôn đi."

"Chúng ta kết hôn đi."

"Chúng ta kết hôn đi."

"....."

Câu nói của Lăng Mặc không ngừng lặp đi lặp lại bên tai khiến Thẩm Ninh mất ngủ cả đêm. Cô ôm gấu bông lăn trên giường vẫn không sao ngủ được, kết quả vừa bước ra khỏi phòng đã dọa sợ Diệp Tử.

"Tiểu Ninh Ninh của tớ, chẳng lẽ vì tên Lục Vũ kia kết hôn mà cậu đau lòng đến thân tàn ma dại vậy sao?"

Thẩm Ninh ngáp dài một cái, nhìn bản thân trong gương, cô cũng giật mình. Từ khi gặp Lăng Mặc, chẳng có mấy giấc ngủ ngon, mắt cũng hiện quầng thâm rồi.

Điện thoại di động vang lên tiếng tin nhắn, Thẩm Ninh mở ra xem, vậy mà lại là Yên Chi, cô ta mời cô đi cafe gần trường. Thẩm Ninh không cần nghĩ cũng biết cô ta lại chuẩn bị muốn khoe khoang bản thân đã chiếm được Lục Vũ. Loại tra nam như vậy, cô mới không cần. Trang điểm thật tỉ mỉ, Thẩm Ninh mới đi đến điểm hẹn, cô không để Yên Chi hiểu nhầm cô vì chuyện của hai người họ mà đau lòng xuống sắc.

Nhìn quán cafe quen thuộc trước mặt, đôi mắt to tròn của cô hiện lên tia buồn. Trước đây Lục Vũ luôn thích rủ cô đến đây uống cafe đọc sách, cuối cùng lại thành nơi trở mặt nhau.

"Cứ tưởng là chị sẽ không đến cơ, chị gái nuôi." Yên Chi khoác tay Lục Vũ, nhìn thấy cô liền cười nói.

"Có chuyện gì?" Thẩm Ninh không để ý đến ánh mắt Lục Vũ nhìn cô, chỉ muốn nhanh chóng nói chuyện xong rồi rời khỏi đây.

"Tháng tới tôi và Lục Vũ kết hôn nên muốn mời chị tới dự. Dù sao ba mẹ tôi nuôi chị lâu như vậy, chẳng lẽ đến dự đám cưới con gái họ, chị cũng không dám đến đấy chứ?"

"Tất nhiên là phải đến, tôi còn muốn chúc cho đôi cẩu nam cẩu nữ các người mà."

"Chị...."

"Thẩm Ninh, cô ăn nói cho cẩn thận. Là tôi có lỗi với cô nhưng chúng tôi yêu nhau thì có gì là sai, cô đừng có suốt ngày bắt nạt cô ấy như vậy." Lục Vũ bên cạnh nhíu mày tức giận nói. Nếu cho anh ta cơ hội chọn lại lần nữa, anh ta vẫn sẽ chọn Yên Chi, chỉ có như vậy anh ta mới vươn lên được trong giới kinh doanh.

Bắt nạt? Thẩm Ninh cảm thấy thật nực cười. Từ khi Hạ gia đón cô về từ cô nhi viện, đã bao giờ thật sự yêu thương đứa con nuôi này chưa? Những người lên tiếng bảo vệ cô ai nấy đều bị đuổi đi. Cô ngày ngày phải hầu hạ Yên Chi, mặc cô ta sai bảo, có khác gì là người hầu? Vậy mà Lục Vũ lại nói cô bắt nạt cô ta? Nếu thật sự có một ngày như vậy, cô sẽ khiến cả Hạ gia lẫn Lục Vũ phải hối hận.

"Một kẻ như anh, tôi ghê tởm." Thẩm Ninh nói xong liền rời đi, mặc kệ ánh mắt thù hận của Yên Chi và Lục Vũ.

Một mình lang thang trên đường lớn, Thẩm Ninh lúc này không biết nên đi đâu về đâu. Bị người thân vứt bỏ khi còn nhỏ, ba mẹ nuôi không yêu thương, lại bị bạn trai cắm cho cái sừng dài cả chục mét, Thẩm Ninh uất ức ngồi xuống ghế đá khóc đến thương tâm, nước mắt không ngừng rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp. Người đi đường chỉ trỏ bàn tán nhưng chẳng có lấy một người đến an ủi.

Bỗng tầm mắt bị che khuất, đôi giày bóng loáng nhãn hiệu nổi tiếng rơi vào mắt cô. Thẩm Ninh ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp ánh mắt sắc bén của người đối diện lại càng khiến cô khóc to hơn.



"Không sao, có tôi ở đây rồi." Lăng Mặc do dự, cuối cùng vẫn đưa tay xoa nhẹ đầu cô.

"Oa....." Thẩm Ninh bỗng nhiên bật dậy đổ nhào về phía anh, mặt úp vào ngực anh khóc lớn.

Lăng Mặc nhíu mày, vừa định đẩy cô ra, tay đưa lên không trung được một nửa lại biến thành vỗ nhẹ lưng cô. Cảm giác được người khác dựa dẫm như này, hình như cũng không tệ.

Lâm Triết ngồi trong xe nhìn sang, thấy một cảnh như vậy, vội vàng dụi mắt nhìn lại. Có phải anh ta bị hoa mắt rồi không? Lăng Mặc mắc bệnh sạch sẽ đến mức biến thái vậy mà lại để Thẩm Ninh chùi cả nước mắt lẫn nước mũi lên áo, lại còn vỗ lưng an ủi người ta nữa?

"Trợ lý Lâm, đó là ai vậy?" người lái xe cũng hóng chuyện quay xuống hỏi.

"Hiện tại là người bình thường nhưng tương lai sẽ là bà cố nội của Lăng Mặc."

Không biết đã khóc bao lâu, Thẩm Ninh lúc này mới nhận ra cô đang ôm ấp Lăng Mặc giữa thanh thiên bạch nhật. Vội vàng đẩy anh ra, cô xấu hổ tới mức không dám ngẩng đầu nhìn mặt anh.

"Khóc xong rồi?" Lăng Mặc lên tiếng hỏi.

"Um...." Thẩm Ninh gật gật đầu.

Lăng Mặc nhìn mắt cô còn vương lệ, nhịn không được muốn vươn tay ra lau đi nhưng liếc mắt một cái liền thấy Lâm Triết và lái xe đang thò hẳn đầu ra hóng chuyện thì dừng lại, lấy khăn tay trong túi quần ra đưa cô.

"Lên xe đi, tôi đưa cô về."

Thẩm Ninh ngoan ngoãn lên xe, thấy Lâm Triết cười ấn ý với mình, hai tai lập tức đỏ lên, lấy khăn tay lau đi nước mắt còn đọng lại. Xe đi thẳng đến tập đoàn Hoàng Đằng, Lăng Mặc dẫn cô lên tầng 48 khiến mọi người đều kinh ngạc.

"Cô gái đó chẳng phải người hôm trước sao? Không lẽ....." nhân viên Giáp khẽ nói.

"Gì chứ, chắc chỉ là người quen thôi. Tiên sinh sao có thể thích loại chỉ có vẻ bề ngoài như vậy được." nhân viên Ất lập tức phản bác.

"......"

Vừa vào phòng, Lăng Mặc đã lấy quần áo rồi đi thẳng vào phòng tắm. Thẩm Ninh chỉ biết ngồi ngây ngốc trên ghế sopha cùng Lâm Triết nói chuyện. Lúc này cô mới nhìn rõ cách bài trí nơi này, lấy hai màu đen trắng làm chủ đạo, vừa có chút lạnh lùng lại có chút bá khí. Lâm Triết rót trà đưa cô, sau đó chống cằm nhìn Thẩm Ninh chằm chằm không chớp mắt.

"Sao vậy?" Thẩm Ninh bị anh ta nhìn đến không tự nhiên liền hỏi.

"Thẩm Ninh, cô dùng cách gì vậy?"



"Sao?"

"Thì là cách để thu phục Lăng Mặc ấy. Chỉ cho tôi với, tôi cũng muốn cảm nhận một chút cảm giác chiến thắng."

Nhìn biểu cảm tò mò của Lâm Triết, Thẩm Ninh nhịn không được nổi lòng muốn trêu chọc anh ta.

"Điều kiện đầu tiên là...."

"Là?"

"Anh phải là con gái."

"Cô đùa không vui gì cả." Lâm Triết hờn dỗi nói.

Từ khi quen Lăng Mặc, anh ta toàn là người bị bắt nạt, thật sự muốn một ngày vùng dậy dẫm Lăng Mặc dưới chân mà bắt nạt lại. Nhưng có lẽ cả đời cũng không có cơ hội đó.

***

Bên nước ngoài, Lệ Tử Ngôn đang chuẩn bị hành lý, em gái Lệ Tiểu Băng mặc bộ váy trắng xinh xắn bước vào, vừa định tiến đến gần lại bị ánh mắt không mấy vui vẻ của anh trai dọa cho sợ.

"Anh hai, bao giờ thì anh quay lại đây?" Lệ Tiểu Băng cố cười thật tự nhiên hỏi.

"Chưa biết." Lệ Tử Ngôn lạnh nhạt nói.

Mặc dù là anh em nhưng Lệ Tiểu Băng không mang huyết thống Lệ gia, cô ta là con gái nuôi, được Lệ phu nhân đem qua nước ngoài nuôi nấng. Mà Lệ Tử Ngôn, người thừa kế duy nhất Lệ gia lại không thích đứa em gái nuôi này.

"Đợi em tốt nghiệp, em cũng về đó với anh nhé." Lệ Tiểu Băng vò vò góc váy, ánh mắt mong chờ nhìn anh trai.

"Đó là chuyện của em, không liên quan đến anh. Ra ngoài đi, anh cần chuẩn bị đồ."

Lệ Tiểu Băng không cam lòng rời đi, lúc này cô ta lại lộ ra ánh mắt khác hẳn lúc nãy. Sống chung 12 năm nhưng Lệ Tử Ngôn vẫn luôn không thích cô ta cho dù cô ta có muốn thân thiết bao nhiêu lần. Nếu không phải cô ta còn phải dựa vào Lệ gia, cô ta mới lười đi lấy lòng bọn họ.

"Tiểu Băng."

"Dạ con xuống đây." Lệ Tiểu Băng quay đầu nhìn phòng Lệ Tử Ngôn một cái mới quay người đi xuống dưới tầng.

Dù sao ba mẹ nuôi cũng yêu thương cô ta như con đẻ, sau này cũng không sợ thiệt thòi.