Nực cười, Lục Vũ anh ta nghĩ mình là ai chứ? Xứng đáng để Thẩm Ninh cô quấn lấy anh ta không rời sao?
"Yên Chi, Yên Chi. Con có sao không? Thẩm Ninh, dù con không phải con gái Hạ gia nhưng Hạ gia đã nuôi con từng ấy năm, sao con có thể ra tay với em gái mình như vậy được?" bà Hạ nhìn dấu tay in trên mặt con gái thì xót xa nói.
"Đúng vậy, Hạ gia nuôi cô ta bao lâu, sao có thể lấy oán báo ân được?"
"Hạ gia đúng là nuôi ong tay áo rồi."
"......"
Yên Chi mỉm cười chiến thắng nhìn cô. Tất cả mọi người đều hướng theo cô ta, chỉ sợ sau hôm nay Thẩm Ninh sẽ càng thê thảm hơn thôi.
"Thẩm Ninh, từ nay Hạ gia cắt đứt quan hệ với cô. Mong cô đừng làm phiền đến gia đình chúng tôi nữa." Hạ gia chủ đi đến dõng dạc tuyên bố: "Nể tình chúng ta chung sống bao năm nay, số tiền này cô cầm lấy đi." nói xong liền vứt tấm thẻ xuống đất.